Tiết Nữ Đường - Chương 2
“Cha nàng thấy mất mặt, còn bù thêm hai mươi lượng bạc trắng, tống nàng cho kẻ dân quê , đời phép về nhà mẹ đẻ.”
Hắn dâm đãng, dùng chuôi đao nâng cằm mẹ: “Không ngờ, hai mươi năm trôi qua, nàng vẫn xinh thế .”
Mẹ đôi mày liễu, mắt phượng, dung nhan như hoa đào.
Dưới ánh đèn lay động, bà mỉm nhẹ, như một vị bồ tát.
Tên cầm đầu nhất thời ngẩn ngơ.
Đám thổ phỉ xung quanh lập tức hò hét:
“Người đúng là thật!”
“Đại ca, làm nàng, mang về làm áp trại phu nhân nào!”
Trùm thổ phỉ Quỷ Đầu Đao loáng lên một cái, cổ áo mẹ lập tức rạch toạc, để lộ chiếc cổ thon dài.
Ta tức hoảng, sợ hãi, nắm chặt lấy ống tay áo của mẹ.
Không ngờ, từ lưng lao một bóng dáng nhỏ bé, liều mạng đẩy mạnh tên cầm đầu!
“Đồ hòa thượng thối, động bà của !”
Tên cầm đầu đẩy bất ngờ, loạng choạng một chút, lập tức nổi giận. Quỷ đầu đao vung xuống, mặt đất liền xuất hiện một bàn tay nhỏ chặt đứt, run rẩy co giật.
Xuân Hoa ôm lấy cổ tay đầy máu, thành tiếng.
Đại tẩu thét lên thảm thiết, chộp lấy cây kéo bàn, liều mạng với tên cầm đầu.
đại tẩu nhanh chóng đám thổ phỉ giữ chặt.
Tên cầm đầu mắt đỏ ngầu, giơ cao quỷ đầu đao.
Ta sợ đến nỗi nhắm chặt mắt—
tiếng thét mới vẫn vang lên.
Ta run rẩy, khẽ mở mắt , thấy mẹ đã giữ lấy chuôi đao.
Bà tựa tên cầm đầu, đôi mắt mơ màng quyến rũ, giọng mềm mại, ngọt ngào, là dáng vẻ từng thấy bao giờ: “Đại gia, chỉ là một nha đầu đáng giá, đừng làm bẩn bảo đao của ngài.”
Nói xong, mẹ đầu, nghiêm khắc mắng đại tẩu: “Còn mau mang Xuân Hoa ! Thật chẳng biết điều chút nào! Ai bảo nó xông ? Chết thì đáng đời!”
Ta chết lặng.
Trời biết, ngày thường mẹ thương yêu Xuân Hoa hơn cả các cháu trai.
Sao bà thể những lời độc ác như ?
chính câu khiến tên cầm đầu lộ vẻ hài lòng.
Mẹ càng thêm dịu dàng: “Núi cao đường xa, gia đường chắc mệt , là nghỉ đây một đêm?”
“Chỉ sợ gia chê nhà cửa đơn sơ, chịu nghỉ thôi.”
Lần chỉ tên cầm đầu mà cả đám thổ phỉ cũng dâm loạn.
Trong tiếng hò reo cổ vũ, tên cầm đầu nhấc mẹ lên vai, thẳng trong nhà.
Mẹ ngẩng đầu, ánh mắt bi thương, môi khẽ động, tiếng mà với chúng một câu: “Sống tiếp.”
Đêm hôm , tất cả đều sống bằng chết.
cuối cùng, vẫn sống sót.
Ta co bên giường của mẹ, chăm sóc Xuân Hoa, đun nước cho bọn thổ phỉ.
Ta nghĩ: Đợi cha trở về, e là sẽ để chúng Tiết Nữ Đường nữa.
4
Thổ phỉ ở nhà một đêm, nỡ rời .
Chê nhà cửa đơn sơ, chúng liền nhắm đến Tiết Nữ Đường ở đầu thôn.
Tiết Nữ Đường thờ phụng các tiết nữ từ những vùng núi quanh đây, ngôi nhà xây dựng vô cùng tráng lệ.
Năm đó, trưởng thôn để giành vinh quang , đã dùng khẩu phần lương thực của cả thôn trong mấy năm.
Nghe còn chết đói.
Thế nhưng, một nam nhân nào trong thôn dám lời phản đối.
Ngay cả cha , thường cằn nhằn nhất, cũng cảm thấy trưởng thôn làm việc mắt.
Ta thổ phỉ đặt lên chiếc xe lớn chở đầy của cải, rời khỏi nhà.
Mỗi lần bánh xe lăn qua ba vòng, là cán lên một thi thể.
Những xác chết đó, hình dáng chết khác , nhưng đều là nữ nhân.
Không một nam nhân nào.
Những nữ nhân sống sót, tất cả tụ tập cửa Tiết Nữ Đường.
Tối qua, họ trốn tránh khắp nơi, may mắn thoát chết.
Giờ đây, họ sợ sống chết, chắn cửa Tiết Nữ Đường, cho bọn .
Đứng đầu là Ngưu đại thẩm.
Bà chỉ mẹ , đang cưỡi chung ngựa với tên cầm đầu, nhảy dựng lên mà chửi:
“Trời ơi, làng sinh một ả dâm phụ như ngươi!”
“Ngươi bước Tiết Nữ Đường, ắt sẽ sét đánh chết!”
“Đợi nam nhân của ngươi trở về, nhất định sẽ lột da ngươi!”
Mẹ trông vẻ mệt mỏi, cũng đáp trả.
Chỉ dựa lòng tên cầm đầu, gì đó.
Hắn gật đầu, tâm trạng lên, lớn tiếng : “Cút mau! Bằng , bọn cách khiến lũ già các ngươi kiếp cũng đừng hòng Tiết Nữ Đường!”
Đám thổ phỉ vang, dọa đám nữ nhân ở cổng sợ đến mức chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Cuối cùng, chúng cũng bước trong.
Ngay cửa là một chiếc bàn gỗ đỏ thơm ngát, phía thờ bài vị xếp chồng từng tầng.
Tiết nữ nhà họ Lý, tiết phụ nhà họ Vương, tiết mẫu nhà họ Trương…
Hai bên treo đối liễn: Chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn.
Thật sự khí thế.
ngôi nhà chẳng lấy một chiếc giường.
Tên cầm đầu nhíu mày.
Tên độc nhãn bên cạnh đảo mắt, lập tức nảy ý: “Đại ca, tất cả nữ nhân đều chôn ở hậu viện, quan tài đều là loại gỗ thông nhất do quan huyện mua! Đào lên, một tấm ván là một cái giường!”
Tên cầm đầu giãn mày, lập tức lệnh đào bới.
Ai ngờ, khai quật một ngôi mộ mới, đám thổ phỉ đã mắng chửi ầm ĩ.
Làm gì gỗ thông?
Chỉ là một chiếc quan tài mỏng manh!
Ngắn hẹp như chiếc hộp dài, hơn nữa đã chuột gặm mất một nửa.
Tên cầm đầu tức giận nhảy dựng lên, chửi: “Lũ cẩu quan chết tiệt, ngay cả tiền của nữ nhân đã chết mà cũng dám tham, thật còn liêm sỉ!”
Ta bên cạnh phụ giúp vận chuyển đất, thấy dòng chữ bia mộ:
Vị tiết nữ vốn là một kỹ nữ.
Sau khi mẹ qua đời, nàng cha bán kỹ viện.
Ngay trong đêm đầu tiên, một tú tài họ Vương phá thân.
Vương tú tài hưởng lạc vài ngày, để ba đồng bạc lớn bỏ biệt tích.
Nàng là si tình, quyết ý thủ tiết vì Vương tú tài, sống chết chịu tiếp khách lần nào nữa.
Mụ tú bà đánh đến mỏi cả tay cũng lay chuyển ý chí của nàng.
Cuối cùng, bà quyết định móc mắt nàng, bắt nàng làm kỹ nữ mù.
Tên gã sai vặt của kỹ viện tay tàn nhẫn. Nàng đau đến mức sống sờ sờ mà chết.
Sau khi nàng chết, cha nàng mang xác tống tiền kỹ viện, lấy một khoản lớn.
Ông đến quan huyện xin một chiếc bia Tiết Nữ, miễn cho ông mười năm thuế.
Ta rón rén mộ huyệt, thấy rõ dung mạo của vị Tiết Nữ .
Chỉ một cái , đã sợ đến bật .
Nàng chết lâu, hóa thành bộ xương trắng, nhưng thân da thịt đã rữa nát, máu khô còn loang lổ khắp , tay chân cong quẹo, đốt ngón tay xoắn vặn.
Nơi vốn là đôi mắt chỉ còn hai cái hốc sâu hoắm, đen ngòm, côn trùng lúc nhúc bên trong gặm nhấm.
Ta lao lòng mẹ, nức nở gọi: “Mẹ ơi, con làm Tiết Nữ, đáng sợ quá!”
Đám thổ phỉ rộ lên, chỉ trỏ mà : “Tiểu tiện hóa, trời sinh nhân tài mà!”
Ta hiểu.
Chẳng lẽ nữ nhân chỉ thể chọn giữa dâm phụ và Tiết Nữ ?
Mẹ che tai , sang tên cầm đầu : “Gia, bằng đem bài vị bổ , càng sạch sẽ hơn quan tài ?”
Tên cầm đầu , ngớt lời khen: “Thông minh! là con gái nhà Tú Tài.”
Cứ thế, bộ bài vị trong Tiết Nữ đường xẻ thành vài cái giường gỗ kêu cót két.
Mẹ và các tẩu tẩu lên những chiếc giường đó…
Còn và Xuân Hoa lần đầu tiên trong đời ăn một bữa no nê.
Tro hương các bài vị ép nén, thoát bay tán loạn khắp nơi, hệt như những hồn ma giải thoát.
Bọn thổ phỉ ban ngày cướp bóc các ngọn núi khác.
Đêm đến, về Tiết Nữ đường để ăn chơi trác táng.
Nhờ thức ăn thừa của bọn thổ phỉ, và Xuân Hoa trắng trẻo mập mạp lên trông thấy.
Còn trong làng, cảnh tượng khác.
Khi bọn nam nhân chạy trốn đã vơ vét tất cả khẩu phần lương thực.
Đám nữ nhân mặt mày vàng vọt, đói đến mức nhấc nổi chân.
Mẹ nhân lúc thổ phỉ vắng nhà, hấp một nồi bánh bao lớn, mang đến từng nhà phân phát.
Thế nhưng, bước cửa, bà đã chửi mắng thậm tệ.
“Hừ, đồ dâm phụ chạm thứ gì, thứ đó cũng nhiễm độc, ăn là ruột gan thủng lỗ, chết thây!”
“Thà chết đói cũng ăn!”
Ta giận đến mức mắng trả.
mẹ lắc đầu, dẫn rời .
“Ngay cả súc sinh cũng biết cần ăn để sống. Bị bức đến mức ngay cả thức ăn cũng ăn, nữ nhân như còn đáng thương hơn cả súc sinh.”
Mẹ đặt bánh bao thềm Tiết Nữ đường.
Ngày hôm trở , giỏ đã trống .
Không ai thù ghét với gạo trắng, bột mịn cả.
Chỉ còn Ngưu đại thẩm và lác đác vài nữ nhân cố gắng chống đối.
Ngưu đại thẩm nhất quyết ăn bánh bao của mẹ.
Bà ngày đêm đào bới ăn rau dại, miệng mảnh lá xanh.
Bà nhai nhai rau dại, cố gắng đánh lừa cái bụng.
tiếc thay, bà trâu bò thật sự, cuối cùng thân sưng phù, liệt giường.
Mẹ tin, nấu một bát canh mì, bảo mang sang.
Ta cực kỳ tình nguyện, đến giường Ngưu đại thẩm, đưa bát canh , : “Ăn , ăn xong thì giữ cái miệng cho sạch sẽ, đừng chửi mẹ nữa!”
Bát mì thơm ngào ngạt khiến Ngưu đại thẩm run rẩy ngừng.
Bà nắm chặt tay, răng nghiến ken két.
Cuối cùng, bà nhắm mắt, dùng sức hất bát mì, làm mì tung tóe xuống đất, chiếc bát cũng vỡ tan tành.
Tiếng “choang” vang lên, bà bật như lên cơn co giật:
“Ăn bát mì , kiếp làm trâu làm chó, làm trăm ngàn kiếp nữ nhân nữa!”
“Đồ dâm phụ vạn cưỡi, còn kéo xuống bùn! Nằm mơ !”
Ta giận đến đỏ cả mắt, mắng : “Dâm phụ thì chứ, dâm phụ còn cơm ăn! Bà làm dâm phụ còn , bọn thổ phỉ cũng chẳng thèm đến bà!”
Mắng xong, bỏ chạy.
Ngưu đại thẩm tức đến khản cả giọng, gào lên: “Tiểu tiện nhân, ngươi đợi đấy! Đợi cha ngươi trở về, lũ dâm phụ các ngươi đều sẽ dìm lồng heo!”
Khi về đến Tiết Nữ đường, hỏi mẹ: “Cha trở về ?”
Mẹ thẫn thờ gật đầu: “Đợi thổ phỉ , bọn họ sẽ trở về.”
Nhớ lời Ngưu đại thẩm, lòng chợt lạnh.
Quả nhiên, thổ phỉ để chúng làm dâm phụ lâu dài.
Một tháng , bọn thổ phỉ rời .
Đám nam nhân trở về.
Ngưu đại thẩm rốt cuộc chết đói.
Bà vượt qua khốn khổ, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bước lên như một con gà trống thắng trận.
ngay đó, bà chính chồng tát ngã nhào xuống đất: “Thổ phỉ đã . Bà còn chết?”
Ngưu đại thẩm vì đói quá độ, chịu cú đánh , liền ngất xỉu giữa đường.
Không ai để ý đến bà.
Đám nam nhân bước qua thân thể bà, buông lời ác độc với đám nữ nhân: “Đợi xử lý xong lũ dâm phụ trong Tiết Nữ đường, sẽ đến lượt đám tiện nhân các ngươi!”