Tô Miêu Miêu - Chương 3
6.
Khi trở về nhà, trời đã tối.
Những hạt mưa to rơi xối xả xuống mặt đất.
Cha ngạc nhiên khi thấy .
“Sao trở về? Không hàng năm thời gian về nhà thăm thân còn tới ?”
“Cha, con cùng Yến Triều đã hủy bỏ hôn ước .”
“Cái gì?! Tộc sói cần con?! Vậy chúng làm bây giờ?”
“Không , tộc sói sẽ tiếp tục…”
Tôi còn xong, đã mẹ kế cắt ngang:
“Mày làm thể hủy bỏ hôn ước?”
Mẹ kế tức giận lao tới, giơ tay định đánh .
đã sớm còn là cô gái nhỏ năm đó mặc cho bà khi dễ.
Tôi đưa tay chặn bàn tay bà đánh tới, thuận thế đẩy bà .
Mẹ kế vững, mông đập xuống đất.
“Tô Miêu! Sao con dám làm ?! Mau xin mẹ con ngay!”
Cha tới đỡ mẹ kế, căn bản thấy giờ phút quần áo đã ướt hết.
Có lẽ là cảm lạnh, làm cho chóp mũi chua xót.
Từng cảnh quá khứ cuồn cuộn mắt.
“Cha, dựa cái gì mà con xin ? Là bà đánh con.”
“Hơn nữa bà cũng mẹ con, mẹ con đã chết !”
“Lúc là cha phản bội mẹ con, nếu như vì cha, mẹ con làm tức giận mà chết?!”
Cha tức giận che ngực , “Con… con đã lớn như , chẳng lẽ con hiểu một gia đình loài bình thường ở đây sinh tồn bao nhiêu khó khăn ?”
“Con cùng tộc thú sinh con, vẫn là bình thường ?”
Em kế Tô Điềm đang định phản bác thì thấy hai chữ “Người thường” liền ngậm miệng .
“Khi con 7 tuổi, tộc sói đã kêu gọi những đứa trẻ loài . Tô Điềm rõ ràng là bằng tuổi con, nhưng cha nghĩ tới cảnh đẩy Tô Điềm ngoài chết.”
Sắc mặt cha trắng bệch, vươn tay run rẩy chỉ về phía :
“Nếu là cha năm đó đưa con tộc sói, con nào thân phận địa vị như hiện tại?”
“Danh phận? Địa vị?”
Tôi .
Hôm nay chỉ trở về lấy đồ, lập tức ngay.
Trước khi khỏi cửa, cha bất chấp sự phản đối của mẹ kế, bình tĩnh mở miệng:
“Ở , con rời khỏi tộc sói, về cũng tộc thú nào khác dám thu nhận con.”
Ở ? Tiếp tục làm công cụ?
Quên nó .
“Cha, tại con nhất định tìm thú kết hôn? Cha qua một câu, mái hiên của khác lớn hơn nữa, cũng bằng chính ô.”
“Dù con cũng hết giá trị lợi dụng, từ nay về , con cùng cái nhà bất cứ quan hệ gì cả.”
“Cái nhà con nghĩ cần thì cần ?! trong thân thể con chảy dòng máu của ai, đến khi chết con đều …”
“Thế nào ?”
Phía vang lên một âm thanh từ tính, đầu, thấy Yến Kỳ.
Cha lập tức thay đổi khuôn mặt tươi : “Kỳ thiếu! Ngọn gió nào đã đưa tới đây?”
“Kỳ thiếu, đến đây, bên . Đây là con gái út Điềm Điềm của .”
“Điềm Điềm, mau rót trà cho Kỳ thiếu.”
“Không cần, đón Tô Miêu, ý kiến gì chứ?”
Cha và mẹ kế sững sờ vài giây, “À , .”
Yến Kỳ cởi áo khoác khoác lên , nắm tay khỏi căn nhà rách rưới .
Lúc đó nghĩ cha sợ sói.
Sau mới biết , Yến Kỳ là thủ lĩnh Liên minh tự do loài của khu vực Tuyết Vực Chi Sâm.
Nghe từng một chiến đấu với tộc ở Tuyết Vực.
Cũng là từ đó trở , làm một bình thường, ở tuyết vực vững chân.
Thì thứ mà cha sợ, là sợ thân phận của Yến Kỳ.
Mưa to tầm tã, ngẩng đầu chiếc ô đầu.
“Tô Miêu, cần lo lắng, đây là tới báo ơn.”
Yến Kỳ nhếch miệng với , cho dù là trong đêm tối, con ngươi của vẫn lóe sáng.
“Kỳ thật khi còn bé chúng đã gặp qua.”
Tôi cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, bóng dáng Yến Kỳ.
“Chính là ngày Yến Triều bạo phát, đã chết hơn 100 con . Nếu lúc cô thể trấn an Yến Triều, kế tiếp sẽ đến phiên .”
“Mẹ cầu xin ông nội giữ mạng cho , ngày đó đã lưu đày tới Tuyết Vực Chi Sâm.”
“Bọn họ đều cho rằng sẽ chết, nhưng vẫn thể sống sót tới hôm nay.”
7.
Tôi theo Yến Triều đến Tuyết Vực Chi Sâm.
Có lẽ là bởi vì ngày đó mưa to, cộng thêm đường xóc nảy.
Vừa tới rừng tuyết, sốt cao hạ.
Trong mộng cũng mưa to tầm tã.
Đêm mưa năm 6 tuổi, mẹ sốt cao hạ.
Tôi ở nhà biết nên làm gì bây giờ, vì thế chạy tới bộ tộc thỏ tìm cha.
Tôi gõ cửa từng nhà, cho đến khi thú nhân tộc thỏ đuổi khỏi bộ tộc, cũng thấy cha .
Tôi lo lắng cho mẹ, lau nước mắt bò dậy khỏi mặt đất, đội mưa to chạy về.
Lúc ngang qua núi, trong bụi cỏ đột nhiên nhảy một cái gì đó làm ngã nhào.
Bên tai truyền đến tiếng kêu, thì là một thú nhỏ.
Hai mắt đỏ bừng, thương nặng.
Sau khi đụng , trực tiếp ngất .
Máu và nước mặt đất ngày càng nhiều.
Tôi khẽ cắn môi, áp chế nội tâm sợ hãi, tiến lên xem xét.
Cậu bé vẫn còn thở, lập tức cởi áo mưa đắp kín mít cho bé.
Tôi dầm mưa chạy về nhà, mẹ bảo tìm trưởng thôn.
Khi chạy bộ trở về núi, bé thú đã thấy tăm .
Ba ngày cha mới về nhà.
Bởi vì làm mất áo mưa Bách Thảo, ông đánh một trận.
“Con biết đó là tộc thỏ đặc chế mà thành, cha mất bao nhiêu công sức mới lấy một chiếc!”
Tôi với cha , gặp một bé thú thương, đưa áo mưa Bách Thảo cho bé.
khi dẫn trưởng thôn trở về tìm bé, đã còn ở đây.
Cha tin .
Ngược còn đánh đánh càng ác hơn.
Cho đến khi đưa đến tộc sói, cho đến khi thấy Yến Triều.
Tôi mới biết, bé gặp đêm đó chính là .
Trong thư phòng của Yến Triều, thấy chiếc áo mưa Bách Thảo năm đó, coi như trân bảo treo tường.
Anh đây là khi còn bé Lâm Uyển Uyển cứu , đưa cho .
Tôi lúc tức giận đến nở nụ .
Chân tướng còn rõ, lời đồn đại đã xa.
Tôi miêu tả tình cảnh đêm mưa đó với , áo mưa là để .
Yến Triều chán ghét đẩy .
“Tô Miêu, cô thật tâm cơ. Áo mưa Bách Thảo thỏ tộc , làm thể là của cô? Huống hồ khi tỉnh , thấy Uyển Uyển, cô. Tôi tin tưởng ánh mắt của .”