Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam - Chương 4
Thư ký đến.
Khi chuyện, ấp úng.
“Cô Tang, Cố đã nhiều ngày…”
Tôi ngẩng đầu , tưởng sẽ Cố Sâm ăn uống đàng hoàng, đói đến mức đau dày.
Kết quả : “Cố ngày nào cũng nhớ cô, hỏi cô khi nào thì chịu gặp …”
“Anh biết rằng hôm đó khi chuyện, giống như một tên lưu manh cường thủ hào đoạt, nhưng cố ý như .”
“Mong cô thể cho một cơ hội để giải thích.”
Nói xong, thư ký lén bổ sung một câu:
“Cố bao giờ làm chuyện phạm pháp.”
“Anh là một công dân tuân thủ pháp luật.”
Cố Sâm giống như một con giun sán trong bụng .
Tại sợ hãi, hiểu rõ như lòng bàn tay.
Tôi quyết định gặp .
Trong nhà hàng, một lần nữa gặp Cố Sâm.
Hôm nay mặc một bộ đồ khác.
Có vẻ… sang trọng hơn.
Thậm chí còn chút trai.
Tôi đang thắc mắc khác ở điểm nào, Cố Sâm mỉm nhẹ nhàng, giọng ôn hòa.
“Hôm nay đến đây, chuyện với em về những dự định .”
Tôi ngờ Cố Sâm thể trực tiếp vấn đề như .
Anh đưa miếng bít tết đã cắt cho , nhẹ giọng : “Em vẫn học xong, học ?”
Sau nhiều năm, một lần nữa thấy hai chữ “Đi học”, vẫn kìm mà đỏ mắt.
“Em… học nữa.”
“Vì chứng mất nhận diện khuôn mặt?”
“Vâng.”
“Vậy thì chữa. Chữa khỏi thì đổi sang học chuyên ngành khác. Anh tin em từng với Cố Tuần.”
Tôi thực sự đã với Cố Tuần.
Cố Tuần với : “A Dư, em bao nhiêu tiền? Rời xa , em đủ khả năng chi trả học phí đắt đỏ ? Ở bên nhiều hơn ? Làm bạn gái của Cố Tuần khiến em tủi thân ?”
Tôi cụp mắt xuống: “Những chuyên ngành khác miễn học phí cho .”
Vào những năm tháng nghèo khó nhất, đã mất khả năng mà từng tự hào.
Vì phân biệt khuôn mặt nên việc tìm việc cũng khó khăn.
Đừng đến chuyện học…
cũng hiểu rằng, lúc , Cố Sâm đối diện , chính là cơ hội thứ hai của .
Tôi hít một thật sâu, hỏi: “Anh cho học ?”
Ánh mắt Cố Sâm thực sự nhuốm màu ý .
“ nhưng A Dư, chuyện làm ăn thì sòng phẳng, cho em học thì sự đền đáp.”
Tôi nắm chặt tay, sợ rằng những lời tiếp theo của sẽ khiến chịu nổi.
Cố Sâm :
“Gạt tình cảm sang một bên. Anh mong , là một đồng minh kiến thức sâu rộng về chuyên ngành tâm lý học.”
“A Dư, hy vọng em là đó.”
Tôi thấy những lời mà tưởng tượng .
Nhân viên phục vụ mở cửa sổ.
Gió ấm mùa hè thổi tung mái tóc .
Tiếng chim hót và hương hoa bao giờ rõ ràng và chân thực như lúc .
Đây là lần đầu tiên, coi như một con để đối xử.
Tôi nở một nụ đã lâu thấy.
“Được.”
Thư ký của Cố Sâm mang hợp đồng đến.
Trắng đen rõ ràng, ghi rõ nghĩa vụ và quyền lợi của cả hai bên.
Sau khi học xong, sẽ trở thành cố vấn tâm lý, giúp tiếp cận các hoạt động kinh doanh liên quan.
Tương đương với việc làm việc miễn phí cho ba năm.
Không thể coi là điều khoản bá đạo nhưng cũng hề dễ dàng.
Thư ký của Cố Sâm : “Chương trình trợ giúp học tập của chúng tại Cố thị là bình đẳng đối với mọi .”
“Cô Tang gì hài lòng, thể nêu .”
Tôi lắc đầu: “Đã .”
Bên cạnh cái tên mạnh mẽ của Cố Sâm, ký tên của .
Sau khi thư ký , phát hiện Cố Sâm vẫn chằm chằm.
Hỏi: “Anh… còn gì ?”
Cố Sâm mỉm nhẹ nhàng, thay đổi vẻ nghiêm túc .
“Bây giờ, chúng hãy đến một số chuyện thể lý.”
“A Dư, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn giữ trong sạch, đêm đó là lần đầu tiên của .”
“Em còn nhớ cảnh em trói giường và bắt nạt ?”
“Này… , đừng bậy…”
Mặt kiểm soát mà đỏ bừng lên.
Ánh mắt lung tung, sợ nhân viên phục vụ thấy.
Cố Sâm nhẹ nhàng gõ mặt bàn, tiếp tục một cách trơ tráo:
“Tất nhiên, thế giới nhiều ăn sạch sẽ, cũng thiếu một như .”
“Em , cũng thể ép buộc em.”
“Anh chỉ mất lần đầu tiên quý giá, từ nay về sẽ đóng chặt trái tim, dám yêu ai nữa mà thôi.”
Tôi nhịn nữa, đột ngột lao đến bên , bịt chặt miệng .
“Anh nữa!”
“Anh làm thế nào?”
Lông mày Cố Sâm nhướng lên, ý tứ cũng hiểu.
Tôi như bỏng, rụt tay .
“Tôi… sẽ chịu trách nhiệm.”
Cố Sâm : “Thế thì quá.”
Tôi coi như đã hiểu rõ, đối với Cố Sâm, nợ tiền là nợ tiền, nợ tình là nợ tình, tuyệt đối lẫn lộn.
cách đòi nợ của , vô .
Cho đến khi kéo lên xe, mới phản ứng : “Tôi cảm thấy logic kỳ lạ…”
Cố Sâm bình tĩnh đáp:
“Không , cũng ý ép em chịu trách nhiệm.”
“Em mắng một câu đáng đời, tự chuốc lấy, cũng đều là quyền tự do của em.”
“Ai bảo nợ chứ, yêu…”
Tôi một lần nữa hổ che miệng .
“Đã là sẽ chịu trách nhiệm .”
11.
Tôi ngờ hành động của Cố Sâm nhanh như .
Vài ngày , tin tức Cố Tuần sắp kết hôn với khác xuất hiện các trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn.
một ai xung quanh chúc phúc.
Tôi bàn làm việc, bản thảo hiệu đính một nửa nhưng những tin đồn về Cố Tuần ngừng lọt tai.
“Nghe tiểu thư nhà họ Du sở thích kỳ lạ…”
“Cô ba chị em gái.”
“Thích cùng …”
“Ý là gì?”
“Chính là… Tiểu Cố tổng một , …”
Tiếng bàn tán đột ngột dừng , Cố Sâm xuất hiện ở cửa phòng làm việc, gọi một tiếng: “Tang Dư đây.”
Tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện Cố Tuần kết hôn, đến cả tiếng khóa cửa cũng thấy.
Đến khi hồn , đã Cố Sâm ôm lòng.
“A Dư, mấy hướng dẫn , em xem chọn nào?”
Hóa là những email gửi đã hồi âm.
Vì năm đó thành tích của khá nên khá nhiều giáo sư hướng dẫn gửi ý định chiêu sinh.
Tôi do dự, chọn hướng dẫn mà ưng ý.
Hoàn thành thủ tục mất nửa năm.
Và trong nửa năm , sẽ nước ngoài để điều trị.
Chọn xong mới nhận , tư thế của và chút mơ hồ.
Tôi cử động cổ: “Tôi… nóng…”
“Bình thường thôi, bật điều hòa.”
Cố Sâm thành thạo kéo khóa váy của xuống,
“A Dư, thời gian dành cho còn nhiều nữa, khi em , cố gắng hết sức…”
Nụ hôn nhẹ nhàng của rơi xuống: “Để đảm bảo rằng ba năm, em vẫn thể nhớ đến …”
Phải rằng, Cố Sâm thực sự cố gắng.
Tôi dỗ dành bằng ba câu đã còn lý trí.
Chỉ thể bám mặt bàn, vô vọng vùng vẫy.
Trong lúc mơ hồ, nhét tay một chiếc thẻ đen.
Mặt chữ ký của Cố Sâm.
Tôi ném thẻ cho , lẩm bẩm: “Đừng…”
“Trông kỳ lạ… Giống như bao nuôi –”
Lời thế công đột ngột của ngăn .
Đáy mắt Cố Sâm chất chứa phong ba bão táp.
“Em thấy…” Giọng Cố Sâm nhẹ đến thể nhẹ hơn: “Anh đang bao nuôi em ?”
“Ừ? Không ?”
Cố Sâm thản nhiên : “Trong thẻ chứa bộ gia sản của .”
“Anh ngờ rằng, trong mắt em, thể phong lưu đến mức dùng bộ gia sản để bao nuôi một cô gái.”
Tôi trào nước mắt: “Anh định kết hôn với em ?”
Cố Sâm đột nhiên bật : “A Dư, tối qua lời , em thấy gì ?”
Thấy ngơ ngác, Cố Sâm : “Đáng lẽ đoán .”
“Là quá buông thả, khiến A Dư vui vẻ đến mức thấy gì cả.”
“Vậy sẽ một lần nữa.”
“A Dư, hãy kết hôn với .”
Tôi chỉ nhớ rằng ngày hôm đó, khi xong câu , đã kiềm chế , làm bẩn văn phòng của Cố Sâm.
Khi Cố Sâm đích thân dọn dẹp, đang co ro trong góc ghế sofa, mặt đỏ bừng dám ai.
Dù thì vẫn luôn giỏi xử lý hậu quả.
Tôi dứt khoát giả chết, gì về chuyện .
Vì , màn cầu hôn cũng kết quả.
Buổi chiều tối, khi bước khỏi công ty, tình cờ thấy đang gây chuyện ở tòa nhà văn phòng bên cạnh.
Một đồng nghiệp kéo : “Tang Dư, kìa, là Giang Dao, ngôi nhỏ đóng phim chiếu mạng đó.”
Theo tiếng gọi, thấy một mấy tên côn đồ to lớn đè xuống đất.
Người phụ nữ mặt giơ tay tát mặt Giang Dao mấy cái.
Giọng điệu chậm rãi: “Quỳ xuống, liếm sạch cho .”
Tôi thấy vết cà phê giày của phụ nữ.
Cùng với chiếc váy liền của cô , bẩn một mảng.
Giang Dao thảm thiết: “Xin , cố ý… Tôi chỉ đến gặp Cố Tuần.”
“Tôi cô cố ý, chỉ bảo cô liếm sạch thôi. Muốn bắt nạt cô, ?”
Tôi lập tức hiểu , Giang Dao dùng chiêu cũ.
Muốn mượn danh nghĩa đổ cà phê để hạ mã uy với vợ mới cưới của Cố Tuần.
đối phương là Du Giang Nguyệt.
Xuất thân từ danh gia vọng tộc chính thống.
Vì làm nhiều việc nên tiếng đồn xa.
Quan trọng là, cô mù mặt.
Giang Dao đánh sưng mặt, khi đẩy lên xe, cô đã ngây ngốc.
Đồng sự rùng : “Tiểu Cố tổng còn tự thân khó bảo , Giang Dao là một ngôi nhỏ hậu thuẫn, rơi tay Du Giang Nguyệt, chết cũng lột da.”
Khi Du Giang Nguyệt lên xe, cô liếc thấy .
Cô nghiêng đầu, sang .
“Cô Tang, chuyện với một chút.”
…
12.
Bắc Kinh đã bước mùa hè nóng nực.
Gần đây Cố Sâm bận rộn đến mức thời gian nghỉ ngơi, đã mấy ngày đến.
Cuộc điện thoại gần nhất vẫn là tối hôm .
Ngay cả thư ký Trương cũng thấy .
Tất nhiên, cũng việc riêng bận.
Hồ sơ nhập học, kỳ thi tuyển sinh…
Không cần tiếp các loại tiệc tùng nữa, cuộc sống bỗng trở nên bận rộn một cách kỳ lạ.
Chiều hôm đó, khi xuống lầu đổ rác, thấy xe của Cố Sâm đỗ bên đường.
Cơn mệt mỏi mấy ngày nay tan biến hết.
Tôi chạy đến, gõ cửa sổ xe.
Đợi đến khi cửa sổ hạ xuống, mới hỏi:
“Sao báo mà đến ?”
Lần đầu tiên Cố Sâm ngắt lời , giọng điệu ôn hòa chút khác thường,
“A Dư, bên ngoài nắng lắm, lên xe để từ từ kể cho em .”
Tôi ngơ ngác, khi thắt dây an , vẫn còn lẩm bẩm.