Tôi Phát Điên Trong Tiểu Thuyết Cứu Rỗi - Chương 3
08
Tôi và Phó Nguyện với điểm số ngang đã cùng trường trung học phổ thông nhất trong khu vực.
Trường Nhất trung cả cấp hai và cấp ba, và Phó Vân Thời cũng đang học ở đây.
“Nghe ? Thủ khoa năm nay là hai chị em, điểm số của họ giống hệt !”
“Phó Nguyện và Phó Ninh đó, hai ngôi sáng nhất Nhất trung, ai mà biết.”
“ , quan hệ giữa hai họ lắm.”
, kể từ vụ snack cay, hầu như chuyện với Phó Nguyện nữa. Bởi vì biết kết cục của cô , cảm thấy chẳng còn gì để níu kéo.
Tại đại hội thể thao của trường. Sau khi thi đấu, chạy vội về lớp để uống nước.
“Phó Nguyện, thú vị như em gái nhỉ? Cậu lạnh lùng quá đó.”
Một nam sinh phía dùng bút chọc lưng Phó Nguyện.
“Tôi thích , làm bạn gái nhé.”
Nam sinh đó là một tên côn đồ tiếng trong khối. Hắn đưa tay định kéo dây áo lưng của Phó Nguyện: “Màu gì đây? Đen quyến rũ, trắng thuần khiết, là hồng dễ thương như ?”
Tên côn đồ.
Ngày đến sớm hơn trong truyện. Phó Nguyện vẫn bất động, phản kháng.
Cô thực sự buông xuôi như thế ? Định mệnh trong truyện thực sự thể thay đổi ư?
Tôi do dự. Nếu cô đã chấp nhận, thì còn can thiệp làm gì?
Tôi rời khỏi lớp, nhưng cuối cùng vẫn kìm mà .
“Ai cho mày lá gan dám động tao?”
“Đau, đau, đau!”
Phó Nguyện nắm ngược cổ tay tên côn đồ, giọng vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng lực tay ngày càng mạnh. Khoảnh khắc đó, dường như thấy linh hồn của Phó Nguyện đang nứt .
Tôi lập tức tham gia cuộc vui. Lâu lắm phát điên.
Tôi nghiêng đầu, nheo mắt, lệch, liếm môi, xoa tay.
Phun nước bọt lòng bàn tay, vuốt tóc từ trán đầu, xòe năm ngón tay : “Ai da, cục cưng, thích chị gái tao hả? Ồ, tiên chơi với tao một chút đã, để tao kiểm tra hàng cái nào, hehe.”
“Cậu bé cũng đấy nhỉ, thích chị ? Không thích cũng . Hơ, đàn ông mà, đây chẳng qua là chiêu ‘dục cầm cố túng’ thôi. Nghe lời chị , em thoát khỏi lòng bàn tay của chị . Nào nào, em mặc gì thế? Đen hả? Trắng hả? Tam giác vuông? Ô ~ chắc là kiểu dây chữ T nhỉ? Quần lớn bọc chỗ nhỏ, đáng yêu ghê. Không , chị thích kiểu nhỏ xinh mà. Lại đây, đừng chạy nhé…”
Tôi bắt đầu “ tay” với tên côn đồ, kỹ thuật điêu luyện, nhẹ nhàng, chậm rãi, kiên nhẫn.
Hắn chạy, đuổi, thoát .
“Chạy cái gì, đừng biết điều. Nghe lời chị , phục vụ chị, em sẽ thưởng đấy, hehe.”
“Á á á, Phó Ninh, mày điên ? Thả tao !”
Tên côn đồ ngã xuống đất, vặn vẹo, hét lên, chật vật bò .
Tôi túm lấy chân kéo : “Cưng , bò cho đàng hoàng chút. Điên á? Mày biết đây là ‘gu’ của tao ? Tao thích mày vùng vẫy mà thoát .”
“Phó Ninh, đủ , !”
“Chị, chị cũng thử hả?”
“Thả tao , chúng mày đúng là lũ điên! Đợi đấy, ba tao là Lâm Bắc Đình, tao sẽ khiến chúng mày chet!”
“Ồ, thật ? Mày tin ba mày còn đến, tao đã lan truyền cảnh tượng khắp nơi ?”
“Chà, Lâm thiếu gia, mặt đỏ ghê. Ngại quá, da mày nhạy cảm ? Vậy phiền mày về dùng thử cái sản phẩm chăm sóc da mặt tệ hại của nhà mày nhé.”
Lâm thiếu gia coi thể diện quan trọng hơn mọi thứ, mà sản phẩm nhà cũng nổi tiếng là hàng vấn đề. Hôm nay, chỉ còn cách cắn răng nuốt cục tức.
“Được, mày giỏi lắm!”
【Phó Ninh, cô quá .】
【Ừ, tao cũng nghĩ .】
【Không biết đã xem bao nhiêu thứ “nhảm nhí” mới tích lũy kinh nghiệm .】
【Nếu dồn tâm trí học tập thì chắc giờ đã thành tài .】
092 đúng là nhiều thật.
Tôi Phó Nguyện đó, gương mặt vẫn điềm tĩnh. Chiếc bàn giữa chúng như một ranh giới, chia cắt thành hai thái cực: một bên là màn kịch ồn ào, bên là xem lãnh đạm.
Dù Phó Nguyện vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo, ích kỷ, trầm lặng như , nhưng dường như điều gì đó đã thay đổi.
Cô đánh tên côn đồ ! Chẳng lẽ điều đó nghĩa là cô thể thoát khỏi kết cục trong truyện?
“Chị, nãy chị thật ngầu quá!”
Cô thèm để ý đến .
“Phó Nguyện, chị ngốc như em nghĩ nhỉ?”
Không biết bằng cách nào, chuyện xử lý tên côn đồ nhanh chóng lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
Sau , trong những lời “truyền miệng chính thống” ở nhất trung, đàn em nhắc đến chị gái “Alyosha” của chúng:
“Đừng thích Phó Nguyện, em gái là Phó Ninh sẽ đánh chet đấy.”
“Cũng đừng chọc Phó Ninh, chiêu trò đùa giỡn đàn ông của cao tay.”
…
Không ai đến quản chuyện ?
Do những tin đồn quá mạnh mẽ, hai ngôi sáng nhất Nhất trung với làn da trắng, nhan sắc xinh , và thành tích xuất sắc – Phó Nguyện và Phó Ninh – đã trở thành cặp “nữ hoàng cô độc” đầu tiên trong lịch sử nhà trường.
09
Vì hầu hết con cái nhà giàu giờ học đều những lịch trình riêng, nên chúng đều là học sinh bán trú.
Năm học lớp 8, Phó Vân Thời học lớp 10. Giờ tan học của cấp 3 muộn hơn một chút, nên và Phó Nguyện thường ở lớp học bài đợi .
“Phó Ninh, Phó Nguyện, thôi.”
Phó Vân Thời năm lớp 10 đã cao vượt hẳn, gương mặt trẻ con cũng dần trưởng thành. Giọng giai đoạn vỡ giọng còn non nớt, mang theo sự trầm ấm.
Khi , đôi mắt lạnh lùng. khi , tựa như băng tuyết gặp gió xuân, tan chảy thành một hồ nước dịu dàng.
“Wow, đó là Phó Vân Thời, đàn lớp 10 đó, trai quá, thể giúp tớ xin WeChat của ?”
“ ánh mắt đáng sợ quá, tớ dám.”
Làm gì ! Anh rõ ràng lúc nào cũng mà, hiền là đằng khác.
【Chẳng qua để ý, chỉ như thế khi đối diện với một mà thôi.】
Tôi chợt hiểu . Chắc chắn đó là Phó Nguyện .
Nhớ vài năm , sợ rằng Phó Nguyện sẽ trượt dốc, còn thì đau khổ vì yêu mà đáp , đã cố gắng giảm thiểu sự tiếp xúc giữa hai họ, từ gốc rễ cắt đứt vấn đề.
Lên xe, chen giữa họ. Khi chuyện, làm truyền lời. Sinh nhật, quà tặng, đều thay mặt lo liệu. Kẻ , làm. Hai , tránh xa cho .
Tôi thường dùng thân hình nhỏ bé của để chắn tầm đơn phương của . Ánh mắt đầy dò xét và thắc mắc đó như thiêu đốt cả .
Làm gì bình yên vô sự? Chỉ là , Phó Ninh, đang gánh vác thay họ mà thôi.
! Hai thậm chí đã thân thiết đến mức , Phó Vân Thời, vẫn thích cô ?
Anh !
【Tôi ghét cô vì cô đúng là một khúc gỗ.】
【Im , 092, mày là hệ thống học tập, đừng xen chuyện tình cảm.】
qua quan sát, vụ đánh tên côn đồ, Phó Nguyện đã cố gắng học tập, dấu hiệu sa ngã. Nếu Phó Vân Thời thích cô , cũng cần làm “kẻ phá hoại” nữa.
Lên xe, cố ý về phía mép ghế. Cả hai đều ngạc nhiên.
“Hahaha, tự nhiên em thấy cảnh ngoài cửa sổ quá, ngắm một chút.”
“Ninh Ninh, đừng ngoài suốt, dễ say xe lắm.” Từ ghế , giọng dịu dàng của mẹ đột nhiên vang lên.
“Mẹ ở đây từ lúc nào ?” Tôi giật .
“Hôm nay công việc xong sớm, mẹ cùng chú Vương đón các con.”
Thì là !
“Mẹ vất vả ạ.”
Tôi lén Phó Nguyện và Phó Vân Thời, may mà cả hai gì bất thường.
“Nguyện Nguyện, Ninh Ninh, dạo học hành thế nào? Có cần thuê gia sư chuyên môn ?”
“Không cần mẹ.” Phó Nguyện hiếm khi trả lời .
Mẹ ơi, cần gấp gáp như .
“Mẹ, con cũng nghĩ cần.” Phó Vân Thời đáp, nụ nhè nhẹ.
“Hiện tại, hầu như ai thể vượt qua hai đứa ở vị trí nhất khối. Phó Nguyện cách giải bài khoa học độc đáo, thường suy luận một cách sáng tạo, nhưng văn thì khô cứng.”
“Còn Phó Ninh, tư duy khoa học thường theo cách thông thường, chỉ biết mở rộng bài học căn bản, nhưng văn giàu cảm xúc, nội dung phong phú. Hai chị em thể học hỏi lẫn . Nếu gặp vấn đề giải quyết , thể hỏi con.”
Phó Vân Thời quả thật hiểu rõ chúng hơn cả bản thân chúng .
“Cũng , nhưng nếu quá nhiều câu hỏi, sớm, thời gian của Vân Thời cũng quý giá.”
Không hổ danh là kế thừa tương lai, trách nhiệm nặng nề hơn nhiều. Tôi còn lý do gì để lười biếng chứ.
【Tỉnh ngộ.】
【Câm mồm.】
Xe chậm rãi lăn bánh, từng ngọn đèn đường lướt qua, bóng đêm dần hòa sắc xanh mờ của bầu trời.
Thời gian trôi từ giờ cao điểm ồn ào đến khi mọi nhà sáng đèn. Nếu mãi mãi như thế thì thật biết bao.
“Vân Thời, gọi Phó Ninh dậy , ngủ xe cho cột sống.”
“Không mẹ, em mệt, nghỉ một chút ảnh hưởng gì.”
Tôi tỉnh dậy vai Phó Vân Thời. Vệt đỏ ửng hằn lên mặt.
Lau nước miếng, xuống xe thôi!