Trái Tim Băng Giá - Chương 1
01
Cuối tuần tại trung tâm mua sắm.
Từ xa xa thấy Lục Khoát Chi liền vui vẻ vẫy tay với , thấy phía là Diệp Ngữ Ký.
Đó là con gái của dì bảo mẫu nhà , ở nhờ nhà .
“Không đã ” Tôi kéo tay , thấp giọng: “Chỉ em và thôi ?”
Tôi cùng tổ chức sinh nhật, đã chờ lâu.
Tôi học ở trường trung học dành cho nữ sinh.
Bình thường và Diệp Ngữ Ký cùng trường cùng lớp, nhiều cơ hội gặp mặt.
“Cậu ở nhà thấy nhàm chán quá.”
Lục Khoát Chi sờ sờ đầu .
.
Cô mới đến đây nên bạn bè gì.
Tôi tới nắm lấy cánh tay Diệp Ngữ Ký.
“Hôm nay thấy cái gì mua thì mua , tặng !”
Cô Lục Khoát Chi, cụp mắt, rụt rè đáp một câu: “Ừ.”
Tôi đã chọn vài bộ quần áo.
Trong gương Lục Khoát Chi cao gầy chân dài, thu hút ánh mắt của qua đường.
“Nhìn cái gì?”
Hắn nhướng mày, đối diện ánh mắt của , ngữ khí bình thản.
“Lục Khoát Chi, xem sô pha thật .”
Tôi chỉ chỉ sô pha phía .
“Đến lúc đó chúng cũng mua kiểu như .”
Tôi và Lục Khoát Chi là thanh mai trúc mã, hai gia đình đã mấy đời thân .
Chúng từ nhỏ đã ý định cùng nước ngoài học tập, gia đình đã giúp chúng mua một căn hộ.
“Ừm, cũng thích.”
Hắn khoác tay lên vai , cúi đầu quần áo tay .
“Cái .”
“Sao ?” Tôi hỏi.
Ở một số chuyện, một sự chiếm hữu kỳ lạ.
“Các du học?”
Diệp Ngữ Ký lưng chúng .
“ .” Tôi tươi , “Từ cấp hai đã cố gắng vì mục tiêu , cuối cùng cũng sắp thực hiện .”
Nghe , ánh mắt của cô dừng sofa.
Chỉ trong nháy mắt.
“Tôi thể thử cái ?”
Cô lấy quần áo tay .
Tôi dừng , cũng so đo, một bộ quần áo mà thôi.
“Có thể.”
Trong phòng thử đồ, nhanh chóng thử vài bộ nhưng hài lòng.
Vừa định kéo rèm , thấy tiếng Diệp Ngữ Ký ở bên cạnh.
“Cậu giúp một chút nhé.”
Giọng điệu mềm mại.
Tôi tưởng là đang hỏi nên nhiệt tình thò đầu .
“Kéo ? Tôi giúp .”
Bên trong trầm mặc.
Rèm lung lay, cô chút thở dốc, chỉ một câu: “Không .”
Lúc trả tiền, thích một món nào, cô thích một món.
Tôi theo thói quen lấy thẻ của Lục Khoát Chi .
Quẹt thẻ.
Trên đường về, tài xế đến đón chúng .
Tôi ở ghế , chơi đùa với bàn tay của Lục Khoát Chi, lẩm bẩm kể nhiều chuyện xảy ở trường nữ sinh.
Bao gồm cả đêm lễ hội nghiệp.
“Sao hỏi em ?”
“Có cần hỏi ?”
Hắn ngẩng đầu, nhếch khóe miệng.
Mười ngón tay siết chặt.
“Em sẽ thích khác ?”
Tôi thích , xung quanh ai cũng biết.
Hắn quá mức chắc chắn.
Tôi cam lòng.
Vì thế nhỏ giọng phản bác, tính uy hiếp gì: “Vậy khó lắm.”
Hắn để ý, nụ càng đậm.
Xe đến biệt thự nhà .
“Thật sự nhà ?”
“Không , em trở về học.”
Lục Khoát Chi luôn bảo cần quá cố gắng.
cùng du học là một chuyện, tương lai của là một chuyện khác.
Tôi nộp đơn, xin trường đại học nhất.
Đi vài bước, nhớ tới quên trả thẻ cho .
Quay đầu thấy Diệp Ngữ Ký phía ôm quần áo, lên ghế của .
“Cậu biết nghĩ cho chút nào, luôn tiêu tiền của .”
Tay Lục Khoát Chi đang mở cửa xe dừng .
“Đừng để thấy cô nữa.”
Ánh mắt cô đỏ lên, nữa.
02
Tôi nhận thông báo trúng tuyển của ngôi trường mơ ước.
Lục Khoát Chi cũng đậu trường học kế bên .
Tôi vô cùng vui mừng, cơm cũng kịp ăn chạy như bay đến nhà .
Tôi đẩy cửa phòng .
Diệp Ngữ Ký xổm xuống, đang giúp sắp xếp hành lý.
“Cậu đang tắm.”
Cô làm bộ như nữ chủ nhân: “Tới thì tìm đại chỗ .”
Tôi đang ghế sofa.
Tâm tình lạnh một nửa.
“A, với .” Diệp Ngữ Ký đưa lưng về phía , thấy rõ biểu tình, cầm quần áo tay: “Tôi cũng du học.”
Vừa dứt lời Lục Khoát Chi từ phòng tắm .
Tóc ẩm, giương mắt thấy chút ngạc nhiên nhưng đối với việc cô ở trong phòng thì chút bất ngờ nào.
“Đã nhận thông báo ?” Hắn hỏi .
“Ừm.”
Hắn giơ tay, sờ sờ đầu : “Chơi game ?”
Diệp Ngữ Ký ngoài.
Hai trao đổi, ngay cả ánh mắt cũng .
“Vì cũng ?”
Lục Khoát Chi cọ tới, ôm eo .
“Hả?”Ánh mắt qua trò chơi, “Mẹ để chăm sóc .”
“Anh tay chân mà.”
Hắn , .
“Anh cũng như .”
“ Diệp Ngữ Ký , du học là ước mơ của , nhà trả tiền đây là cơ hội duy nhất của .”
Mơ mộng là bản chất của con .
nhịn sự khó chịu.
Tôi cố gắng làm cho giọng của quá chua chát.
“Anh đừng với em, ở cùng một chỗ với chúng đấy nhá.”
Hắn ngửa : “Đương nhiên .”
“Cậu chính là giám sát của mẹ , ở cùng một chỗ thật đáng ghét.”
Hắn rũ mắt, cầm tay , dạy chơi qua màn.
“Bảo Bảo nhà thật lợi hại, bạn gái học ở trường nổi tiếng .”
03
Kỳ nghỉ hè trôi qua, chúng bay sang bờ bên đại dương.
Diệp Ngữ Ký cũng theo.
Thời gian chuẩn của cô quá vội vàng, thành tích ngôn ngữ nên học một trường đại học phổ thông.
Trong đêm tuyết rơi, Lục Khoát Chi đưa cô về căn hộ của chúng , căn nhà tỉ mỉ bố trí.
Cô ở một đêm.
Gió đông bên ngoài lạnh buốt .
Bên cạnh ký túc xá của cô xảy vụ án, an ninh .
Lục Khoát Chi cô ở một an , dù chúng cũng nhiều phòng.
Lại là một chuyện thường tình hợp lý nên từ chối .
Cô chỉ ở một đêm.
đêm đó cô đến căn hộ của chúng nhiều hơn.
Lúc đầu là đến nấu cơm, đến đưa quần áo khô đã giặt xong.
“Để làm , nếu cầm tiền nhà thì trong lòng cảm thấy áy náy lắm.”
Nói đến đây Lục Khoát Chi lắc đầu: “Cậu cứ như , ý .”
Nhiều lần khi chúng ai ở nhà.
Cô sẽ ở cửa, trong gió lạnh vẫn chờ, cũng làm cho đau lòng.
Ít nhất biết Lục Khoát Chi đau lòng.
Hắn đưa chìa khóa cho cô .
Ngày đó cô lấy , còn cho xem.
Diệp Ngữ Ký giữ chặt tay , thái độ thân mật: “Cậu đề phòng , bảo đừng quá ức hiếp .”
Hôm đó là cuối tuần.
Tôi thức cả đêm, khi từ trường về nhà.
Họ đang nấu ăn trong bếp.
Diệp Ngữ Ký gọi tên .
“Lục Khoát Chi” Lúc cô gọi, âm cuối giương lên, “Cậu đừng phá nữa.”
Tiếng đóng cửa khiến cả hai cùng đầu .
“A” Cô rút tay về, “Sao tới đây?”
Trong phòng mở lò sưởi.
Cô mặc áo thun ren ngắn tay, tôn lên làn da trắng nõn.
“Đây là nhà của .”
Ngữ khí của lạnh.
Vẻ mặt cô luống cuống, ngẩng đầu về phía Lục Khoát Chi.
Lục Khoát Chi dựa tủ.
“Chúng tưởng hôm nay em ở trong thư viện, về ăn cơm.”
“Chúng ”.
Lục Khoát Chi : “Chúng .”
Vậy là gì?
Tôi cúi đầu thay giày, tiếp.
Hắn xoa dịu bầu khí, châm chọc : “Cậu nấu cơm quá chậm.”
Cô đẩy .
Động tác vô cùng thuận tay.
“Nếu quấy rối, đã sớm xong .”
“Cậu còn chê ngốc.”
Nói xong, cô vỗ vỗ cánh tay nhỏ của .
Hắn cúi đầu .
Tôi ôm sách giáo khoa, trở về phòng: “Em khẩu vị, các ăn .”
Sau một thời gian.
Cửa phòng mở .
Lục Khoát Chi khoanh tay, ở cạnh cửa.
“Em bày sắc mặt là cho ai xem?”
Tôi đặt sách giáo khoa xuống.
Một đêm ngủ, quá mệt mỏi.
“Em thích tới chỗ chúng .”
“Lục Khoát Chi, em chờ mong cuộc sống du học thật lâu, là như .”
Nói xong đầu .
Ánh mắt về phía Diệp Ngữ Ký đang trốn lưng .
Trong ánh mắt của cô , sự áy náy.
Chỉ sự tự tin.
Quả nhiên một giây , Lục Khoát Chi nhướng mày.
“Cậu cũng làm sai cái gì cả.”
“Rốt cuộc là em đang tức giận cái gì?”
Thấy lời nào, lạnh.
“Tức giận vì chúng cùng nấu cơm?”
“Vậy cho em biết, ở nhà , chúng biết đã làm bao nhiêu lần.”
Tôi giơ tay, lấy ly thủy tinh tiện tay ném về phía Lục Khoát Chi.
Hắn sửng sốt.
Diệp Ngữ Ký bảo vệ , ly thủy tinh sượt qua trán cô , lập tức sưng lên một chỗ.
Lục Khoát Chi nhanh nhẹn ôm lấy cô , quát lớn: “Lâm Thời Thời, bệnh ?”
“Không , .”
Nước mắt Diệp Ngữ Ký rơi lộp bộp.
“Tôi xin , là do , chỉ làm sủi cảo cho mọi mà thôi.”
Lục Khoát Chi , ánh mắt lạnh lùng đến đóng băng giống như là đang một xa lạ.
“Em biết , vì mua đồ ăn em thích, chạy bao nhiêu chỗ mới mua ?”
Cô dựa vai .
Mái tóc dài rơi lòng bàn tay .
Lục Khoát Chi dậy, đỡ lấy cô .
“Mặc kệ cô , dẫn ăn cơm.”
Quay đầu, để một trong căn phòng trống rỗng.
Ngoài cửa sổ là mùa đông nước ngoài.
Đây là mùa đông đầu tiên ở nước ngoài.
Điện thoại di động vang lên.
Anh gọi cho .
Tôi “Alo” một tiếng.
Hắn lập tức hỏi : “Sao , vui ?”
Trong nháy mắt, chóp mũi cay xè.
“Anh.”
“Chương trình học thật khó.”
“Em cho rằng thi TOEFL cao như , học hẳn là thể hiểu, nhưng chết tiệt, giáo sư khẩu âm Ấn Độ rách nát gì đó, em hiểu, danh từ chuyên ngành nhiều, đầu óc em học thuộc liền quên.”
Những thứ vốn đều là lời về nhà liền với Lục Khoát Chi.
Tôi nhiều nhiều lời với .
tại ?
Tôi biết.
Tại biến thành như bây giờ?
Thật lâu .
Anh , quá xa.
Hắn : “Vậy đưa tiền cho em nhé?”
“Sao đến với em gái đáng yêu của ?”
“Anh đang ở Las Vegas.”
Đầu dây bên ồn ào, mang theo chút nhạc.
“Giúp một việc” Hắn , “Hàn Chính, em nhớ ?”
Hàn Chính.
Tính tình lạnh nhạt ít , dễ tiếp cận.
Học giỏi, chơi cũng điên.
Lần đầu tiên tới cái tên là do Lục Khoát Chi nhắc tới.
Nhân vật nổi tiếng của trường trung học.
Lục Khoát Chi : “Tiền của nhà chúng là gì, mới tính là giàu .”
Lúc đó đùa: “Vậy em thích nha?”
Hắn trêu tức .
“Anh thể để mắt tới em ?”
“Người thừa kế hào môn, cả đời chúng cũng với tới.”
Lục Khoát Chi đối với mười phần nắm chắc.
Tôi chuyện gì mà biết.
Bởi vì thích, giấu cũng giấu .
điều biết là đã lừa hai lần.
Lần đầu tiên.
Năm lớp 10 ba mẹ ly dị và chia tài sản.
Anh trai theo mẹ , theo ba .
Trước khi , mẹ với , ông ngoại từng định hôn ước từ nhỏ cho .
Nghe thành tích của đối phương vô cùng , nhưng làm việc hết sức khác .
Tôi chỉ một , giờ học liền qua trường của Lục Khoát Chi để tìm đó.
Cầu thang hình vòng cung, nóng nực.
Người nọ đeo một chiếc băng đô thể thao, che dấu sự sắc sảo và hoang dã của .
Không dễ chọc.
Lần đầu tiên gặp , liền từ hôn.
“Tôi chỉ coi là trai thôi.”
Tên của là Hàn Chính.
Lần thứ hai.
Tôi đã đến buổi tiệc khiêu vũ.
Bầu khí vui vẻ náo nhiệt, chút say.
Tôi tưởng Lục Khoát Chi tới đón , lên nhầm một chiếc xe đắt tiền.
Đêm tối mịt mù, ánh đèn neon lấp lánh.
Tôi giữ chặt bàn tay thon dài rõ ràng của nọ, hôn một cái.
“Lục Khoát Chi, em đã mười tám tuổi , chúng làm gì cũng .”
Người nọ khắc chế sự lãnh đạm.
Ánh mắt nặng nề, giống như đêm lạnh mê hoặc giữ chặt cổ tay .
“Xuống xe.”
Nhận sai .
Tôi xoay bước .
biết .
Hàn Chính.
Đầu dây bên , trai làm gián đoạn dòng hồi ức của .
Anh đưa một địa chỉ bằng tiếng Anh.
“Nhà , em giúp trả đồ nhé.”
Đường phố nước ngoài, khỏi cửa tàu điện ngầm.
Giữa cuối thu và đầu đông, trong khí là hương thơm của gỗ sam xa lạ.
Chạng vạng tối, đường phố đổ một trận tuyết đầu mùa.
Trên di động, Lục Khoát Chi trả lời tin nhắn của .
Mà Diệp Ngữ Ký đăng lên vòng bạn bè.
“Bữa tối thuộc về chúng , trận tuyết đầu tiên của chúng .”
Tôi cất di động, ngẩng đầu, tìm nhà Hàn Chính.