Trái Tim Băng Giá - Chương 4
“A?” Giọng Diệp Ngữ Ký vang lên đầu , “Sao ở đây?”
Phía cô là Lục Khoát Chi lưng đeo túi xách.
Hắn tháo tai màu bạc xuống: “Lâm Thời Thời, theo tới tận nơi ?”
“Tôi theo .”
Bầu khí ngưng đọng, Lục Khoát Chi như như , như là bắt sai lầm của , nhất định hỏi đến cùng.
“Tối hôm qua gửi tin nhắn cho em, em còn trả lời. Hôm nay em và ở cùng một chuyến bay, theo thì là cái gì?”
“Tôi tới tìm trai .”
Hắn chặn lối nhỏ, những hành khách khác chỉ thể nghiêng qua.
“Anh trai em về nước, mẹ thấy .” Tay trái đặt lên chỗ của , “Nói tiếp , còn thể kiếm cớ gì? Sao em em tới tìm Hàn Chính?”
Tên nào đó nhắc tới, huyệt thái dương của giật mạnh: “Không liên quan tới .”
Lục Khoát Chi , Diệp Ngữ Ký theo.
Hắn bấm ngón tay gõ gõ lưng ghế: “Đừng đánh giá bản thân quá cao, em ngay cả trông như thế nào cũng biết, đã dám để chọc giận , kết quả căn bản tức giận –”
Người bên cạnh kéo sách xuống, lộ một khuôn mặt quá mắt.
Ba năm trung học, bất luận Lục Khoát Chi cố gắng như thế nào, đều vượt qua Hàn Chính trong truyền thuyết .
Tôi từng an ủi Lục Khoát Chi rằng: “Có một số sinh đã trình độ mà khác thể với tới, cần nghiêm khắc trách móc chính , chuyện gì cũng so sánh với .”
Lục Khoát Chi lọt tai.
Hắn : “, ít nhất bạn gái nào yêu như em.”
Khuôn mặt Hàn Chính , rõ ràng khắc sâu trong trí nhớ của .
Chỉ là bao giờ liên kết khuôn mặt đó với .
Thế cho nên giờ khắc làm cho cứng đờ tại chỗ.
Hàn Chính từ đến nay là quý công tử, nỡ làm cho khó xử mặt mọi .
Thế là cầm tay , với Lục Khoát Chi: “Tối qua chúng ngủ ngon, thể để tối nay ôn chuyện ?”
Đó là một bước .
Nếu Lục Khoát Chi là bạn trai cũ chia tay của .
Tiếp viên hàng nhịn thật lâu cuối cùng cũng cơ hội tiến lên, đẩy Diệp Ngữ Ký về phía .
“Máy bay lập tức cất cánh, phiền nhường một chút, tránh chặn hành khách phía .”
“Khoát Chi……”
Diệp Ngữ Ký đẩy đẩy , nhưng đẩy nổi.
Sắc mặt Lục Khoát Chi âm trầm đến cực điểm, Hàn Chính ngoài nhưng trong chào hỏi: “Học trưởng, thật trùng hợp.”
Hàn Chính để ý tới .
Đám đông bên trong, cũng chen .
Hai mươi phút , máy bay bay thẳng.
Khoang hạng nhất chỉ và Hàn Chính, cũng ai chuyện.
Tôi kết nối wifi, điện thoại di động rung dứt, đều là tin nhắn của Lục Khoát Chi gửi cho .
“Lâm Thời Thời, em lắm.”
“Cố ý diễn vở kịch , em vui vẻ ?”
“Anh còn đồng ý chia tay, em đã khẩn cấp như ?”
“Anh thể thật sự thích em ?”
“Tìm ai tìm ?”
“Trả lời tin nhắn.”
“Cười chết , cũng để ý lắm.”
“Chỉ là khuyên em mà thôi, đừng quá coi trọng bản thân.”
Hàn Chính sớm rút tay về, dựa bên .
“Tôi làm phiền ?” Tôi hỏi.
Hắn nhướng mày: “Cô đến tiếng thông báo ?”
Tôi gật đầu.
Hắn : “Không ồn ào, là kèn chiến thắng.”
Hạ cánh xuống Boston.
Tuyết ngừng rơi.
Tôi và Hàn Chính xuống máy bay , tài xế của đã sớm chờ.
“Bây giờ cô ở ?” Hắn hỏi.
Tôi báo địa chỉ: “Ở tạm nhà của bạn học .”
Hắn chút bất ngờ.
“Chưa kịp mua nhà khác.” Tôi hiểu chột , “Mới chia tay, cái cũng của .”
Hắn cực nhạt cực nhanh “Ừ” một tiếng, hỏi thêm nữa.
Ngoài cửa sổ xe, ánh sáng lưu chuyển giữa mặt mày , nửa sáng nửa tối.
Tôi đầu chỗ khác, chột cái gì, hỏi, cũng là của … Tôi sợ hỏi, sợ hỏi.
Đầu vai nặng nề.
Hắn lời nào, nhắm mắt dựa : “Trên máy bay ngủ ngon .”
Suy nghĩ biến mất, hỏi : “Vậy nắm tay làm gì?”
“Xem tay thôi.”
Hắn nghiêm túc.
Hàn Chính hỏi bạn học là như thế nào.
Tôi : “Là một cô gái .”
Tô Minh Lệ là bạn học của , thành tích xuất sắc.
Nhà cô bán nhà để cho cô nước ngoài du học, visa đã làm xong, ba cô phát hiện ung thư giai đoạn cuối.
Ngày cô nghỉ học, ba mới gửi học phí và sinh hoạt phí cho , nhận bộ chuyển cho cô .
Ba biết cũng mắng , chỉ đau lòng vì cũng đưa tiền vé máy bay cho cô , còn chuyến bay phổ thông gần hai mươi giờ.
Sau đó, ba chuyển ba cô đến bệnh viện nhất thành phố, trả bộ tiền chữa bệnh.
“Tôi khó tưởng tượng sẽ làm gì nếu chuyện xảy với ” Tôi với Hàn Chính, “Tất cả chỉ là vì nhà tiền, ba mẹ, trai yêu , cho nên cần trải qua những chuyện , cô dũng cảm hơn .”
Hàn Chính trả lời , bởi vì xe dừng.
“Anh cũng về nhà ?” Tôi hỏi .
“Tôi về sân bay” Hắn thật sự chỉ đưa về nhà, “Vốn dĩ tối hôm qua về nước.”
Hắn dựa cửa xe, .
Đêm nay tuyết.
Đường phố yên tĩnh.
Tôi lên tầng ba, nơi vẫn đang .
Cho nên, khi chạy như bay xuống lầu, một lần nữa trở mặt , ngơ ngẩn.
Tôi vươn tay, ôm lấy .
Tôi đang chờ ôm .
“Cô như ” Hắn thấp giọng , “Bảo thế nào ?”
Lực đạo của so với trong tưởng tượng của nặng hơn, cũng càng ấm áp chân thật.
“Hàn Chính, Giáng Sinh vui vẻ.”
Mấy phút qua 0 giờ.
Giáng sinh vui vẻ, lúc nào cũng .
Hắn hỏi: “Chỉ cái ?”
Và.
Còn điều quan trọng hơn .
đêm nay tuyết.
Sau còn nhiều nhiều thời gian.
Tôi : “Chờ trở về, lời với .”
“Ừ, nghỉ đông cho . ” Hắn .
Giáng sinh qua chính là qua năm mới, chắc là khi đó sẽ trở về.
Năm tới sẽ là một năm hơn.
Ít nhất ở thời điểm , cảm thấy như .
08
Ngày hôm thức dậy, vẫn gọi cho trai .
Anh trả lời: “Anh bận.”
Tin tức của Hàn Chính cũng ít, bọn họ hình như bề bộn nhiều việc.
Cho đến cuối kỳ nghỉ đông, kỳ hạn gửi tiền học phí sắp tới, ba còn gửi tiền tới.
Sáng hôm đó, vốn hẹn bạn bè chơi.
Một đám vây quanh trang trí đèn lễ hội.
Bạn bè vô tình về tin tức tài chính mà hứng thú.
“Bàng thị âm mưu lừa đảo biết , buổi sáng mới đăng tin tức, đã bắt.”
Tôi chọn đồ vật, hỏi : “Có quan hệ gì với chúng ?”
“Trong nước cũng nhiều lừa, tài sản trăm triệu bốc trong một đêm, nhảy lầu.”
Cậu ở bên tai tên vài .
Cho đến khi thấy tên của ba .
Tôi biết làm thế nào mà trở căn hộ của .
Tôi chỉ biết chính một lần một lần gọi điện thoại cho ba , một lần một lần gọi điện thoại cho .
Cuối cùng trai nhận.
Là giọng của Hàn Chính.
Lúc nào cũng tìm sô pha xuống.
Ba nhảy lầu vài tuần .
Không chỉ ông lừa hết tiền, mắc nợ chồng chất, mà còn cả mẹ , thậm chí cả ông ngoại .
Bệnh tim của mẹ tái phát.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, ngoại trừ kiếm tiền lấp đầy cái động đáy, ở bệnh viện chăm sóc mẹ , còn xử lý vụ án tư pháp ba liên lụy.
Toàn bộ sự việc vài câu liền xong.
Tôi gì đó, nhưng một chữ cũng phát .
Thật lâu , Hàn Chính hỏi : “Có thể cho số điện thoại của Tô Minh Lệ ?”
Tô Minh Lệ là từ chỗ làm thêm chạy về.
Cô , lúc cô thấy , cả đều ngốc.
Trên điện thoại di động Hàn Chính còn cúp.
Đảm bảo Tô Minh Lệ trở về, mới cúp điện thoại.
Tô Minh Lệ cách nào mở miệng hỏi chuyện gì , cô ở bên nửa ngày, chỉ hỏi một câu: “Muốn về nhà ?”
Cô , vé máy bay đắt quá nên lẽ nghỉ đông cô sẽ về, ở làm công đến khi tích góp đủ tiền thì nghỉ hè về.
“Mình mua vé máy bay cho , về nhà .” Cô ôm lấy .
Cổ họng căng thẳng: “Anh cần .”
Bảy giờ rưỡi tối.
Tôi nhận điện thoại của trai .
“Học phí sẽ nghĩ cách.”
Giọng trở nên mệt mỏi và xa lạ.
Lần gọi cho , vẫn ở Vegas.
“Anh, em nghỉ học, em về nước.”
Hắn phản đối: “Em trở về giúp .”
“Có thể giúp một chút là một chút, em về chăm sóc mẹ.”
Anh và đã cãi nhiều.
Trước khi cúp điện thoại, chỉ hai câu.
“Anh đã nghỉ học , em cố học .”
“Lúc nào cũng , cuộc đời của em mới bắt đầu thôi.”
Tôi đã uống thuốc và buộc bản thân ngủ.
Ngày hôm thức dậy, bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Bán quần áo, trang sức, tìm trường học xin vay vốn và làm trợ giảng.
Tiền bạn bè bên cạnh giúp cho , đều chuyển cho trai .
Cho đến ngày hết hạn học phí, trai giúp đóng học phí.
Mọi thứ đang theo hướng .
Ít nhất năm đầu tiên là hi vọng.
Năm thứ hai, những bạn thân thiết của , những đàn đàn chị quen thuộc gần như liên lạc nữa.
Mặc dù ở trường học gặp cũng chào hỏi, tán gẫu một ít quan trọng nhưng tuyệt đối tới tình hình gần đây của .
Bữa tiệc mời nữa, ăn cơm cũng tìm nữa.
Bạn bè của họ, vẫn là cuối tuần về nước, trượt tuyết trong lúc nghỉ phép.
Và vì chạy làm thêm kiếm tiền.
Thành tích A cũng bởi vì thời gian, tụt hạng liên tiếp.
Vị giáo sư giọng Ấn Độ cảnh báo , nếu cứ tiếp tục như thì sẽ đảm bảo liệu thể nghiệp .