Trăng Rằm, Cố nhân trở lại - Chương 4
13
Sáng hôm , rời khỏi nhà Thành Nghiệp.
Không còn cách nào khác, học sớm.
Trước khi , Tiểu Hôi trong lồng, ngập ngừng nên lời.
Trong ánh mắt đáng thương của nó, chỉ biết bất lực lắc đầu.
Tài xế lái xe, còn và Thành Nghiệp ở ghế .
Cậu cúi đầu lướt qua một chiếc máy tính bảng, thoáng qua màn hình.
Là tin tức buổi sáng và mấy bài về tài chính.
Mới sáng sớm mà đã nghiêm túc thế .
Tôi lén gương mặt nghiêng nghiêng, chính xác hơn là sợi dây chuyền của .
Làm cách nào mới lấy nó đây?
Tôi chăm chú đến mức thất thần, thì Thành Nghiệp đột nhiên sang .
“Nhìn ?”
Tôi sững một lát, khẽ gật đầu.
Khen : “Cậu thật.”
Khóe môi khẽ nhếch lên.
“A Duyệt, chúng một đứa con, thấy thế nào?”
Câu bất ngờ của Thành Nghiệp khiến giật chằm chằm.
Cậu phát điên cái gì nữa đây?
“Chúng còn nghiệp đại học, để … ?”
Nghĩ một lát, thêm: “Tôi sinh con , sợ đau, cũng sợ chết nữa.”
Thành Nghiệp xong, trầm ngâm suy nghĩ.
Rồi : “Cũng đúng, sinh con thật sự nguy hiểm. A Duyệt của chỉ một thôi.”
Ngón tay gõ nhẹ lên màn hình máy tính bảng, ánh mắt cụp xuống, biết đang nghĩ gì.
Tự dưng đến chuyện liên quan gì thế .
Lòng bắt đầu thấy bất an.
Dù giờ từng thực sự làm gì , nhưng với lời , thật sự sợ một ngày nào đó mất kiểm soát.
Nuốt trọn bụng.
Dù cơ thể của , nhưng tuyệt đối thể con ở thế giới .
14
Sau khi trở về trường, thẫn thờ cả ngày, chẳng tập trung nổi bài học.
Tan học, như thường lệ, ăn tối cùng Thành Nghiệp, dạo một vòng.
Dạo xong, định đưa về ký túc xá.
Tôi nắm lấy tay , : “Tôi đến nhà ở vài ngày ?”
“Trước đây sợ đến nhà , mấy hôm nay chủ động thế?”
“Nhà gì khiến hứng thú ?”
Thành Nghiệp bóng đèn đường, đôi mắt trở nên tối tăm.
Tôi đối diện ánh mắt dò xét , bình thản :
“Tôi thăm con vẹt lông xám đó. Vẫn còn thấy mới mẻ.”
Cậu đáp, chỉ chăm chú.
Tôi giả vờ do dự, làm vẻ buồn bực:
“Thật , mấy hôm nay cãi với bạn cùng phòng, về ký túc xá.”
Thành Nghiệp hỏi, giọng lạnh nhạt: “Cậu bắt nạt ?”
Tôi vội lắc đầu: “Không , chỉ là ở ký túc xá thỉnh thoảng cãi chút thôi.”
“Chuyện nhỏ mà.”
Tôi nhấn mạnh ‘chuyện nhỏ’, sợ tưởng thật gây chuyện với khác.
“Nếu là chuyện nhỏ, thì càng về.”
“Hiểu lầm thì nên rõ ràng.”
Nói xong, bước tiếp.
Tôi sốt ruột, gọi với theo: “Tôi về ký túc xá!”
Cậu dừng , đầu .
Ánh mắt lạnh lùng: “A Duyệt, ngoan.”
Rõ ràng là vui.
Tôi im lặng, dám gì thêm.
Dọc đường về, tâm trí rối bời.
Chỉ còn bốn ngày nữa thôi, nhất định lấy chiếc nhẫn.
Tôi thể chờ đợi thêm nữa để rời khỏi thế giới .
Chẳng ở thêm chút nào nữa.
15
Ngày thứ hai khi cổng chuyển tiếp mở.
Tôi phát hiện con vẹt lông xám trong trường.
Khi chắc chắn rằng Thành Nghiệp ở bên, nó mới bay gần .
Tiểu Hôi líu lo :
“Tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới trốn đấy.”
“Hôm đã chạy , nhưng dám tìm .”
Nghe , bất chợt giật .
Hóa mấy ngày qua, Thành Nghiệp luôn tỏ nghi ngờ là vì con vẹt đã trốn.
Cậu chẳng gì về chuyện .
Tiểu Hôi tiếp tục nhắc nhở : “Ngày mai là ngày cuối , lấy chiếc nhẫn chuyển tiếp.”
“Không thì đợi thêm 15 ngày nữa đấy.”
Tôi đương nhiên biết điều , suốt mấy ngày qua, lo lắng đến mức ngủ nổi.
Tôi và Tiểu Hôi trong một góc nhỏ của khu rừng, cùng bàn bạc kế hoạch.
Tiểu Hôi :
“Thuê làm trói .”
“Cho uống thuốc.”
“Tìm cơ hội đánh bất tỉnh!”
Tôi tức giận túm cổ nó: “Tôi cần làm gì hả?”
“Vẫn dựa chính thôi.”
Tiểu Hôi vùng vẫy: “Nếu còn bóp nữa, chết mất!”
Đột nhiên, tiếng động vang lên xung quanh.
Tôi thấy nữ chính lâu ngày gặp chạy đến.
Nam chính ở phía đuổi theo.
Nam chính gọi tên nữ chính lao đến, nắm tay cô và bất ngờ hôn cô.
Nữ chính từ việc chống cự dần dần chuyển sang đồng ý.
Tôi khỏi cảm thán: “Dạo gần đây Thành Nghiệp ép đến mức quên cả sự tồn tại của họ .”
“Sao xuyên một thế giới kỳ quặc như nhỉ?”
Tôi đầy ắp phẫn nộ: “Sao là tác giả mấy câu chuyện chứ?”
Lúc nhớ , thời điểm , nữ chính dường như đã cãi với gia đình vì nam chính.
Và tiếp theo là việc cô bỏ học và bỏ trốn cùng .
Tiểu Hôi khụ một tiếng: “Đây là văn học xưa mà, lúc nhiều thích lắm.”
“Cô gái nhỏ dễ cuốn hút bởi trai tóc vàng.”
“Nữ chính cuối cùng sẽ tỉnh ngộ.”
Tôi Tiểu Hôi: “Sao biết nhiều ? Cậu và tác giả quen ?”
Tiểu Hôi đáp: “Không .”
“Tôi chỉ biết những chuyện xảy thôi.”
Tôi cảnh tượng nam nữ chính quấn quýt rời, bỗng nhiên nảy một ý nghĩ.
Vào ban đêm, Thành Nghiệp đưa về ký túc xá.
Khi qua tòa nhà học ai, bất ngờ dừng .
Cậu hỏi: “Sao ?”
Tôi ngẩng lên , : “Muốn hôn.”
Tôi đưa hai tay vòng quanh cổ , ép cúi xuống một chút.
Rồi nhón chân lên, hôn lên môi .
Lúc môi chạm môi, từ đầu còn kiềm chế, nhưng dần dần thả lỏng.
Trong khi đó, khi lùi , liền tiếp tục hôn lên môi .
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên chủ động như , ngạc nhiên mất kiểm soát.
Tôi nhân cơ hội đó, nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây chuyền cổ bằng một chiếc kéo nhỏ giấu trong tay, và lấy nó.
Cậu hề phát hiện .
16
Sau khi tách khỏi Thành Nghiệp, về ký túc xá.
Mà chạy đến nơi lần đầu xuyên thế giới .
Mái nhà của nhà ăn số một.
Chờ đợi bình minh đến.
10 giờ sẽ cổng chuyển tiếp.
Tôi vứt điện thoại để phòng Thành Nghiệp phát hiện chiếc nhẫn mất tích tìm .
Cậu đã cài đặt định vị trong điện thoại của .
Mặc dù một lời nào, nhưng luôn cảm giác biết điều gì đó.
Nếu thì mang theo chiếc nhẫn rõ nguồn gốc bên ?
Tôi đang nghi ngờ, lẽ cuộc chuyện giữa và Tiểu Hôi hôm đó trong vườn nhà , đều biết hết.
Trong bóng tối, và Tiểu Hôi cùng đón chào ánh sáng của ngày thứ hai.
Bình minh sắp đến gần.
Đến khi kim đồng hồ chỉ 10 giờ, cánh cửa sân thượng bỗng mở .
Nhìn thấy Thành Nghiệp, thể kìm chế mà lùi vài bước.
Trong lòng cảm thấy hoang mang và bất an.
Cậu mặt mày lạnh lùng, từng bước tiến gần .
Tôi lùi dần, cẩn thận bệt xuống đất.
Tại ?
Tại còn ở đây?
Tiểu Hôi thấy tình hình , liền vỗ cánh bay .
Nó hét lên: “Chiếc nhẫn là giả đấy!”
Thành Nghiệp đến mặt , quỳ xuống.
Ngón tay trỏ của đeo chiếc nhẫn bạc viên đá xanh dương.
Đầu óc như ong vo ve, hy vọng và mong chờ dập tắt .
Chiếc nhẫn thật luôn ở trong tay Thành Nghiệp.
Đó chính là cái bẫy mà giăng cho .
Tôi đã tự lừa dối bản thân, tưởng rằng đã qua mặt , nhưng thực chỉ rơi cái lưới mà giăng sẵn.
Thấy khuôn mặt tái nhợt, Thành Nghiệp nhẹ nhàng vén tóc .
Ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ:
“Vui lắm ?”
“Trò chơi kết thúc .”
Hy vọng đến gần đã vụt tắt, gì đau đớn hơn thế.
Mất hết hy vọng, lần đầu tiên những lời thật lòng mặt Thành Nghiệp: “Đồ thần kinh, điên rồ, từ đến nay bao giờ thích .”
Trong mắt Thành Nghiệp, cơn bão đen đang dâng lên, sắc mặt đầy u ám và đáng sợ.
Khi tưởng sẽ nổi giận, cơn giận trong mắt dần kiềm chế.
Cậu nhẹ nhàng : “A Duyệt, ngoan.”
“Không ngoan, thì chịu phạt.”