Tri Ngọc - Chương 3
Nói , ánh mắt bà khẽ liếc sang Thẩm phu nhân, tức là vợ của Nhị thúc.
Theo biết, do sức khỏe của thế tử phi tiền nhiệm , nên từ đến nay, quản lý chi tiêu trong phủ luôn là Thẩm phu nhân.
Quả nhiên, Thẩm phu nhân lập tức dậy, nở một nụ đầy vẻ giải thoát:
“Đại tẩu phủ, cuối cùng cũng thể trút bỏ gánh nặng ! Hôm nay liền giao sổ sách và chìa khóa khố phòng cho tẩu!”
Quả nhiên, Thẩm phu nhân như , nhưng trong mắt lóe lên một tia tính toán, tất cả đều thoát khỏi ánh của .
Nàng là cháu gái ruột của bà mẫu, theo lý mà , cả hai hẳn chung một trận tuyến. Giờ tự dưng nhường quyền quản lý nội vụ cho , chẳng lẽ âm mưu gì?
Ta khẽ đảo mắt quanh, vặn bắt gặp nụ như chờ xem kịch vui của Lư .
Không lâu , quản gia mang một chồng sổ sách dày cộp đặt mặt .
Nhìn từng trang chi chít chữ, cảm thấy chút nhức đầu.
Chỉ huy quân đội giỏi, nhưng soát sổ sách… thì đúng là từng thử qua.
Thẩm phu nhân thấy nhíu mày, liền tươi như hoa:
“Nghe đại tẩu ở biên cương từ nhỏ, chắc hẳn từng tiếp xúc với những việc tầm thường . Không , sẽ từ từ chỉ dạy tẩu.”
Bà mẫu khẽ khép mắt, khóe môi mang theo ý hài lòng:
“Ngươi tuy là dâu trưởng, nhưng những gì biết thì cũng đừng ngại học hỏi khác.”
Nói xong, Thẩm phu nhân liền mở một quyển sổ , cố tình nhăn mày thở dài:
“Không dám giấu đại tẩu, phủ Tiêu Bá bên ngoài vẻ vinh hoa phú quý, nhưng thực tế vô cùng khó khăn. Mỗi tháng đều thâm hụt, nay nhờ bà mẫu và dùng của hồi môn bù đắp. Giờ tẩu đến, cuối cùng chúng cũng thể thở phào nhẹ nhõm !”
Ta lạnh trong lòng.
Thì mục tiêu thực sự của bọn họ chính là nhắm của hồi môn của !
Khó trách Lư mỉa mai như .
Thẩm phu nhân vẫn đang thao thao bất tuyệt, nhưng đã giơ tay cắt ngang lời nàng :
“Ai biết xem sổ sách? Đệ cứ từ từ, đợi kiểm tra xong quyết định cũng muộn.”
Lời thốt , nụ của bà mẫu thoáng chốc cứng đờ.
Bà và Thẩm phu nhân lặng lẽ liếc .
Ngày hôm , khi bọn họ bước thư phòng, phát hiện bốn vị quan kế toán ngay ngắn, cầm bàn tính gẩy liên hồi, sắc mặt đều lập tức tái mét.
Bà mẫu nheo mắt , gằn giọng:
“Ngươi… ngươi làm cái gì ?”
Ta chậm rãi nở nụ , giọng điệu thản nhiên:
“Đây là bốn thư quan chuyên phụ trách kiểm kê quân lương trong quân doanh của tổ phụ. Họ đã quen quản lý hàng ngàn hàng vạn ngân lượng, chắc chắn thể giúp Tiêu Bá phủ tính toán rõ ràng từng khoản thu chi, để bà mẫu và một câu trả lời minh bạch!”
09.
“Hồ nháo! Đây là chuyện nội bộ của Tiêu Bá phủ, thể để của quân doanh Thẩm gia nhúng tay ?”
Người đầu tiên phản đối chính là bà mẫu.
Thẩm phu nhân cũng vội vã tỏ vẻ ấm ức, mắt ngân ngấn nước:
“Nếu tẩu tin , cứ thẳng, cần gì gây khó dễ như ? Lại còn mời ngoài , chẳng khác nào khiến Tiêu gia mất mặt thiên hạ!”
Ta nhạt, chậm rãi :
“Bà mẫu, , các hiểu lầm . Khi bệ hạ ban hôn, tổ phụ đã từng dặn dò rằng, Tiêu Bá phủ là một gia tộc lớn, chắc chắn cần quản lý chặt chẽ. Ngài sợ là một cô nương từ biên cương trở về, hiểu chuyện, dễ làm hỏng việc, nên đã đặc biệt phái bốn vị thư quan đến hỗ trợ .
Bọn họ hiện tại đã là của Tiêu Bá phủ, tuyệt đối trung thành, nào chuyện giúp ngoài?”
Ta khẽ nâng khế ước trong tay, nhạt:
“Nếu bà mẫu nhắc nhở, còn tưởng bốn vị đất dụng võ, đang định cho họ quân doanh. giờ bà mẫu đã đặc biệt tín nhiệm, giao bộ việc quản lý nội vụ cho , thì nhất định sẽ tận tâm tận lực, phụ sự kỳ vọng của bà mẫu!”
Bà mẫu run rẩy đôi môi, gì đó nhưng thốt nên lời.
Sắc mặt bà tái nhợt, ánh mắt hệt như tát hai cái ngay tại chỗ.
Thẩm phu nhân phía , ánh mắt âm trầm, lén lút trừng bà mẫu một cái.
Còn đợi bọn họ nghĩ cách xoay chuyển tình thế, một vị quan kế toán đã tiến lên, cung kính trình sổ sách mặt Thẩm phu nhân:
“Thẩm phu nhân, một số khoản chi khớp, chúng cần đối chiếu với quản lý sổ sách đây.”
Sắc mặt Thẩm phu nhân lập tức trắng bệch.
Phản ứng của hai bà cháu quá mức kịch liệt, khiến càng thêm chắc chắn trong sổ sách vấn đề.
Quả nhiên, ba ngày ba đêm miệt mài kiểm kê, tất cả mọi đều bàng hoàng phát hiện, số bạc hao hụt của Tiêu Bá phủ chỉ một chút!
Thẩm phu nhân chẳng những dùng của hồi môn để bù đắp như nàng từng , ngược , nàng còn lén lút biển thủ một số lượng lớn tài sản của phủ, chuyển ngoài rõ tung tích.
Ta lạnh lùng hất quyển sổ mặt nàng :
“Đệ , chuyện ngươi giải thích thế nào đây?”
Thẩm phu nhân cả mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, ánh mắt hoảng loạn, cầu cứu về phía bà mẫu.
Bà mẫu tức giận đến mức đập bàn thật mạnh:
“Thẩm Tri, ngươi đúng là coi ai gì! Ngươi thẩm tra sổ sách, mà còn dám đụng đến đầu ? Có ngươi chia rẽ Tiêu gia, phá hỏng gia đình ?”
Ta nhướng mày, lạnh:
“Thật kỳ lạ. Đệ quản gia ba năm, bạc trong khố thất thoát vô số, tài sản rõ tung tích, mà bà mẫu vội truy xét, còn trách cứ vì đã kiểm kê sổ sách? Đây chẳng chuyện vô lý nhất thiên hạ ?”
Chỉ một nàng dâu trong phòng nhị thúc, dựa mà gan lớn như ?
Nếu bà mẫu biết, hoặc thậm chí nhúng tay , ai thể tin ?
Bà mẫu thấy thể nào che giấu nữa, lập tức nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu giở trò ăn vạ:
“Tốt, lắm! Giờ ngay cả mà ngươi cũng dám nghi ngờ? Ta đường đường là một hầu phu nhân, mà chính con dâu trưởng vu oan! Ta sống nữa! Mau gọi thế tử tới, để xem vị hiền thê mà cưới về đã đối xử với mẹ chồng thế nào!”
10.
Ta vẫn chút hoảng hốt, bình tĩnh đáp:
“Bà mẫu, làm rõ cũng đơn giản thôi. Những tài liệu thu thập đều ghi chép rõ ràng. Chỉ cần điều tra thêm vài ngày, chắc chắn thể làm sáng tỏ tất cả. Nếu sai, sẽ tự tạ mặt !”
Ta lập tức phân phó:
“Lan Sương, Tử Tiêu, đưa Thẩm phu nhân về phòng, khi mọi chuyện làm sáng tỏ, phép tiếp xúc với bất cứ ai!”
Đồng thời, cũng sai mấy thân tín cùng các quan kế toán lập tức niêm phong khố phòng và bộ sổ sách.
“Không lệnh của , bất cứ ai cũng tới gần!”
Thẩm phu nhân khí thế của dọa đến ngây , thậm chí dám phản kháng, cứ thế nha dìu ngoài.
Bà mẫu như rút hết sức lực, phịch xuống ghế, giọng run run:
“Thẩm Tri, ngươi coi Tiêu gia là tù phạm để thẩm vấn ?”
lúc , một bóng vội vàng xông .
Tiêu Kính Phong sắc mặt tái xanh, giận dữ quát:
“Thẩm Tri, ngươi phát điên cái gì thế? Dám bất kính với bà mẫu, còn mau quỳ xuống nhận ?!”
Ta xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu.
Tên đúng là ngu ngốc thuốc chữa mà.
Không phí lời, phất tay, thản nhiên :
“Thanh Chỉ, Lộ Hương, mời thế tử ngoài!”
Hai nha bước lên, một trái một giữ chặt Tiêu Kính Phong.
Hắn bàng hoàng phát hiện, hai nha mà đây vẫn cung kính mặt , lúc tay cực kỳ gọn gàng dứt khoát, khiến thể nhúc nhích!
Hắn tức giận đến mặt đỏ bừng, hét lớn:
“Thẩm Tri, ngươi chỉ dám chống đối bà mẫu, còn mưu hại cả phu quân ? Ta… …!”
Được , biết , ngươi chỉ giữ chút thể diện thôi mà.
càng kêu gào thì chỉ càng mất mặt hơn thôi.
Đang lúc căng thẳng, một giọng già dặn nhưng uy nghiêm đột ngột vang lên:
“Đủ ! Ồn ào như , mất mặt đủ ?”
Giọng lớn, nhưng mang theo sức nặng khiến cả sảnh đường lập tức yên lặng.
Ta khẽ mỉm .
Động tĩnh đến mức , cuối cùng nhân vật chính cũng chịu mặt .
Lão hầu gia, Tiêu lão hầu gia chậm rãi bước .
Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, từng bước chân trầm vững vàng.
Ông hừ lạnh một tiếng, liếc bà mẫu:
“Chuyện đã đến nước , ngươi thực sự làm ầm ĩ lên mới cam tâm ?”
Ta dậy, chỉnh y phục, hành lễ nghiêm túc :
“Công công, thứ cho con thẳng, Tiêu Bá phủ đã mục rữa từ tận xương tủy. Nếu nghiêm khắc tra xét, chỉ e trăm năm cơ nghiệp sẽ sụp đổ chỉ trong một sớm một chiều!”
(Mà ông là gia chủ, e rằng cũng khó mà thoát khỏi liên can…) Ta âm thầm bổ sung trong lòng.
Lão hầu gia trầm mặc một lúc, đảo mắt quanh, ánh mắt dừng đống sổ sách bừa bộn đất, thở dài:
“Được thôi. chuyện trong nhà thì nên giữ kín, thể để lan truyền ngoài làm mất mặt Tiêu gia. Bà nó, thể xử lý nội bộ thì cứ xử lý nội bộ, đừng quá tuyệt tình.”
11.
Ta ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện ánh mắt ông :
“Công công, cũng chính vì giữ kín chuyện , nên con mới hạ lệnh canh giữ chặt chẽ , khố phòng và bộ sổ sách. Tuyệt đối để chút phong thanh nào lọt ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng Tiêu Bá phủ.”
“Ngài cứ yên tâm, con ở đây, Tiêu Bá phủ sẽ như một tấm khiên sắt, vững chắc kẽ hở.”
Lão hầu gia lướt qua nhóm thân tín của đang canh giữ sổ sách, hai nha vẫn đang trấn áp Tiêu Kính Phong, cuối cùng bật khổ:
“Ngươi đem cả cách trị quân của lão Thẩm Tiêu gia ? Thôi , cái mớ hỗn độn , cứ để ngươi dọn dẹp !”
Nói , ông lập tức lệnh:
“Từ hôm nay, bộ trong phủ theo sự điều phối của thế tử phi. Kẻ nào dám hai lòng, lén lút báo tin, nghiêm trị tha!”
Bà mẫu ngẩn , thân run rẩy, cứ thế sững một chỗ, nhúc nhích nổi.
Tiêu Kính Phong thì há hốc miệng, lão hầu gia như một con mèo chuột cắn, lắp bắp:
“Cha… cha…”
Lão hầu gia trợn mắt quát:
“Im miệng! Nhìn xem thê tử ngươi xử lý công việc thế nào ! Không học gì thì cũng đừng gây thêm phiền phức!”