Trừng Phạt Gã Hàng Xóm Bại Hoại - Chương 4
Thật đáng sợ khi thiếu văn hóa.
Đây nào bằng chứng làm gái, mà là bằng chứng chồng cô tù mười năm đấy.
“Aaa, các thật quá đáng!”
Tôi làm bộ tức giận, thực chất là đang hả giận.
Tôi giơ tay lên, một cái tát giáng má trái của cô .
“Cô dám đánh ? Tôi đang mang thai!”
Cô kinh ngạc.
“Sao? Chưa đủ ?”
Tôi giơ tay còn , tát một phát má cô.
Thật là sảng khoái, dù biết đánh mang thai là sai, nhưng chẳng chút đạo đức nào để sợ ràng buộc.
Cô sững, nửa ngày cũng phản ứng .
Vậy là chứng cứ phơi bày mắt, sắc mặt cảnh sát cũng trở nên nghiêm túc.
Cuối cùng, yêu cầu họ đến đồn để phối hợp điều tra.
“Chú cảnh sát, chẳng nên bắt bọn họ ? Sao để chúng phối hợp?”
Cô vẫn nhận thức rõ tình hình, bên cạnh la lối.
Tôi cạn lời. Thật hiểu nổi, một phụ nữ hơn ba mươi tuổi dám gọi cảnh sát trẻ ngoài hai mươi là chú?
Lúc , lão hói trong nhà vệ sinh chắc hẳn đã sụp đổ .
Ai mà ngờ, cuối cùng là do chính vợ giúp chúng đưa tù.
Tôi hai vợ chồng họ còn đánh một trận tại đồn cảnh sát.
Lão hói tay quá mạnh, khiến vợ sảy thai.
Chị gái luật sư ở phòng 503 khi biết chuyện , tự nguyện đề nghị hỗ trợ pháp lý miễn phí cho , quyết tâm khiến họ trả giá thích đáng.
13.
Sau 20 ngày.
Cuối cùng, tòa tuyên án lão hói mười năm tù và phạt 150.000 tệ.
Lần cuối cùng gặp là đài truyền hình địa phương, đeo còng tay, nước mắt nước mũi tèm lem, lóc nhận .
Hắn hứa sẽ bao giờ gán ghép phụ nữ với các nhãn mác, bôi nhọ danh dự, truyền bá nội dung đồi trụy nữa.
Bọn họ bán nhà, khoản tiền bồi thường cho như là đền bù tổn thất tinh thần.
Tôi quyết định quyên góp số tiền .
Dành cho các hội bảo vệ an cho phụ nữ và giáo dục giới tính.
Một ngày nọ, cùng bạn thân ăn lẩu, tình cờ gặp cô đang thu dọn hành lý.
Cô kéo vali, căm phẫn một cái, rời .
Trong thời gian đó, ông bà già tìm gặp , cầu xin mặt giúp giảm án cho con trai họ.
Tôi thẳng thừng từ chối, họ vẫn hiểu.
Con trai họ phạm tội, chứ mắc .
Lỗi thể sửa, nhưng tội ác thì thể tha thứ.
Căn hộ ở tầng 8 chất chứa quá nhiều ký ức vui, và cũng sợ sẽ đến trả thù.
Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, quyết định bán căn hộ đó.
Bạn thân , Tiểu Chi, cũng kết thúc hành trình bôn ba Bắc Kinh và trở về quê.
Chúng cùng mua căn hộ mới, sống đối diện trong một khu chung cư khác.
Vậy là còn đối mặt với những hàng xóm kinh khủng nữa.
Nhờ sự xuất sắc trong việc hỗ trợ cảnh sát phá tan một đường dây tội phạm lớn, chúng còn thị trưởng đích thân trao giải, bảo chuẩn một bài phát biểu.
Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng, mượn cơ hội nhắn nhủ đến mọi :
“Phụ nữ từ bé đến lớn ít nhiều đều từng quấy rối và những ánh khiếm nhã từ đàn ông. Khi bạn với khác, nhiều sẽ bảo bạn quá nhạy cảm hoặc bảo bạn hãy nhẫn nhịn. rằng, khi bạn cảm thấy , điều đó sai. Đó chính là quấy rối, đó chính là tội phạm.”
“Gặp kẻ ác quấy rối, gán ghép cho bạn những nhãn mác , đôi khi nên nhẫn nhịn quá mức. Khi họ bạn, bạn hãy thẳng , đừng yếu thế, đừng thỏa hiệp. Sự yếu đuối của bạn chỉ khiến họ càng thêm ngang ngược.”
“Tất nhiên, sự dũng cảm cần đôi với việc bảo vệ an cho bản thân, và cần tìm đến cảnh sát khi cần thiết. Chiến thắng luôn thuộc về dân chúng, và tội ác bao giờ vượt qua chính nghĩa.”
“Cuối cùng, nhắc nhở một số đàn ông, đừng bôi nhọ những thứ thuộc về phụ nữ như váy mẹ kế, túi tiểu tam, giày đế thấp. Phụ nữ mua và sử dụng chúng chỉ vì và thoải mái, chứ để các lấy cớ đùa cợt bậy bạ. Tâm sạch thì cái gì cũng thấy dơ.”
“Là phụ nữ, đừng để bản thân ảnh hưởng bởi những đánh giá từ bên ngoài. Trong thời đại , bạn thể mặc những gì bạn , làm công việc bạn thích, và thực hiện những ước mơ của bạn, bởi vì chúng , phụ nữ, là chính nghĩa, và sẽ luôn chiến thắng.”
“Phụ nữ, dĩ nhiên thể chiến thắng!”
Tôi nhấc đôi giày cao gót trong suốt, bước từng bước vững vàng con đường của .
-HẾT-