Tự Dọa Chính Mình - Chương 3
6
Lúc , đã đến sân bay.
Lòng đầy thấp thỏm chờ chuyến bay.
Bỗng vỗ nhẹ lên vai .
Tôi giật nảy .
Quay đầu .
Không là siêu cấp soái ca lần lên nhầm xe ?
Tôi ý định bắt chuyện, chỉ khẽ mỉm dời ánh mắt .
Không ngờ chủ động vươn tay về phía : “Chào cô, là Tư Cảnh.”
Tôi nghi hoặc bắt tay, bàn tay lạnh đến đáng sợ.
Họ Tư? Không lẽ là gia tộc mà nghĩ đến?
Tư gia, hào môn ẩn thế của giới thượng lưu Bắc Kinh, vì quá kín tiếng nên hiếm khi nhắc đến.
Cũng là do Thương Nghiễn từng vô tình đề cập một lần, mới nhớ .
Như thể thấu suy nghĩ của , khẽ , buông tay .
Đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý , trêu chọc :
“Bỏ trốn , định ở bên cạnh Thương Nghiễn nữa ?”
Tôi mím môi, đầu chỗ khác.
Chuyện giữa và Thương Nghiễn, bàn luận với ngoài.
Tư Cảnh cũng để tâm, tự nhiên xuống bên cạnh .
Không giống mùi hương nhựa thông nhàn nhạt Thương Nghiễn, vô thức dịch sang bên một chút.
“Cô nghĩ thể chạy thoát ?”
Tôi cúi mắt xuống.
Thương Nghiễn đơn giản, của càng .
“Theo biết, nhà họ Thương đã bắt đầu hành động .”
Tư Cảnh liếc đồng hồ cổ tay, với vẻ nghiêm túc.
Lòng rối loạn, cũng bắt đầu hối hận.
Trước khi gặp Thương Nghiễn, chỉ là một cô gái bình thường. Sau khi ở bên , trở thành một con chim hoàng yến nhốt trong lồng.
Lúc đó chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng tính đến hậu quả khi trốn thành công.
Trước khi còn cố tình trêu chọc Thương Nghiễn một phen.
Anh chắc chắn đã ý định diệt trừ , nếu thành công… hậu quả, dám tưởng tượng.
Tôi thở dài một .
Tương lai của , đúng là một mảnh bùn lầy.
“Tôi thể giúp cô.” Tư Cảnh với vẻ nghiêm túc.
Tôi chợt ngẩng đầu, ánh giao giao .
Như ma xui quỷ khiến, gật đầu.
Đôi mắt chân thành mà mê hoặc, như thể đã từng thấy ở đó.
Tôi cố gắng nhớ , nhưng cơn đau đầu dữ dội bỗng ập đến.
Tư Cảnh thoáng thấy sắc mặt tái nhợt liền lo lắng hỏi: “Cô ?”
Tôi mất một lúc lâu mới bình .
“… Không gì.”
7
Sự thật chứng minh, đã theo đúng .
Tư Cảnh dẫn thành công tránh khỏi của Thương Nghiễn.
“Cô nợ một ân tình, khi cần, sẽ đòi .”
Nói xong, Tư Cảnh vài bước :
“Có tiền dùng ?”
“… Có.”
“Vậy thì .” Tư Cảnh nháy mắt với , “Nếu tiền, thì cân nhắc nhé.”
Tôi: …
Sau khi Tư Cảnh rời , tìm đại một khách sạn để ở tạm.
Khoảnh khắc ngã xuống giường, mới cảm nhận dây thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng thả lỏng.
Hồi nhỏ từng bệnh nặng, trí nhớ bảy tuổi biến mất.
Năm tám tuổi, cha mẹ tranh cãi ly hôn, vì lo sợ di chứng nên ai nhận nuôi .
Bà ngoại mắng họ một trận thậm tệ quyết định nuôi dưỡng một .
Ông ngoại mất sớm, bà lặng lẽ chăm chút mảnh ruộng nhỏ, vất vả nuôi đến tận trung học.
Lên cấp ba đóng học phí, tiền sách vở cũng rẻ. Cuộc sống chật vật.
Tôi từng nghĩ đến chuyện nghỉ học, nhưng thầy hiệu trưởng lén với rằng một hảo tâm chọn vài học sinh để tài trợ, bảo cố nắm lấy cơ hội.
Tôi xinh , khí chất, thành tích cũng tệ, thầy bảo đến gặp đó, để ấn tượng .
Hôm đó, đặc biệt mặc một chiếc váy trắng, lần đầu tiên gặp Thương Nghiễn.
Khi , Thương Nghiễn vẫn còn là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, với :
“Học hành chăm chỉ, nếu em thi đỗ đại học, sẽ tiếp tục tài trợ em!”
Ánh mặt trời chiếu lên sống mũi cao thẳng của , càng làm nổi bật vẻ tuấn tú.
chú ý đến bộ vest và chiếc đồng hồ đắt tiền cổ tay hơn.
Chắc là đắt.
Nếu cũng nhiều tiền thì biết bao.
Bà ngoại sẽ cần còng lưng làm ruộng khi tuổi đã cao, cũng vay tiền từng nhà.
Tôi cũng thể mặc váy mỗi ngày, nhận những ánh khinh miệt của khác.
Nhờ quyết tâm , điểm thi đại học của đã vượt qua mức tiêu chuẩn.
Sau đó, chọn một trường đại học ở Hồng Kông.
Ngày nhập học, thấy Thương Nghiễn, đang các lãnh đạo nhà trường vây quanh.
Giờ ăn trưa, của Thương Nghiễn đưa đến mặt .
Anh lớn hơn hai tuổi, càng toát lên khí chất của một thừa kế danh giá:
“Chúc mừng em đã đỗ đại học, sẽ giữ lời hứa, lo liệu tất cả chi phí trong thời gian học đại học của em.”
Anh đưa một tấm danh :
“Nếu gặp rắc rối gì, cũng thể gọi cho , sẽ cố gắng giúp đỡ em.”
Thương Nghiễn thực sự đã giúp đỡ nhiều, nhưng đến năm ba đại học, sự quan tâm vô tình vượt quá giới hạn và kéo dài đến tận giường.
8
Lúc mới ở bên Thương Nghiễn, mơ hồ hỏi :
“Tiên sinh, là nữ sinh bao nuôi đúng ?”
Thương Nghiễn phủ nhận, là bạn gái .
vẫn tin rằng chỉ là con chim hoàng yến nhỏ nuôi dưỡng.
Ngoài thể xác và giá trị tinh thần, chẳng thể cho bất cứ thứ gì khác.
Huống hồ, cách giữa chúng quá lớn, yêu đương bình thường thật quá gượng ép.
Những ngày khi rời xa Thương Nghiễn dường như gì khác biệt.
Ban đầu chút quen.
Tôi thích ôm cánh tay khi ngủ.
Không còn bên cạnh, nhiều lần ngủ say giật tỉnh giấc vì ôm .
Sau đó, mua một con gấu bông khổng lồ, chỉ cần xoay là thể ôm lấy.
Rồi dần quen với việc ngủ một .
Một ngày nọ, hòm thư của bỗng nhận một đoạn video.
Là Trịnh Thư Nguyệt gửi đến.
Ngay cả Thương Nghiễn cũng biết địa chỉ email đó, mà cô biết.
Tôi mở video với vẻ mặt vô cảm.
Trong video, Trịnh Thư Nguyệt vai trần quyến rũ, ngọt ngào dựa hõm vai của đàn ông.
Ống kính lướt qua, cô khiêu khích máy , môi khẽ mấp máy.
Tôi rõ khẩu hình của cô : “Cuối cùng cũng như ý nguyện .”
Khuôn mặt của đàn ông xuất hiện trong khung hình, nhưng nốt ruồi nhỏ bên ngực trái, vết sẹo vai …
Tất cả đều chứng minh rằng đang triền miên với Trịnh Thư Nguyệt thỏa mãn chìm giấc ngủ chính là Thương Nghiễn.
Tôi tự hành hạ bản thân bằng cách xem xem đoạn video đó.
Cũng , khi bạch nguyệt quang, Thương Nghiễn càng thời gian để ý đến nữa.
Hy vọng Trịnh Thư Nguyệt thể giữ chặt trái tim , để mau chóng quên .
tại tim đau âm ỉ thế ?
…
Nhân dịp , về quê một chuyến.
Bà ngoại tuổi đã cao, rời quê hương.
may mắn thay, bà vẫn còn khỏe mạnh. Tôi để một khoản tiền lớn, hy vọng bà thể sống an yên ở quê nhà.
Trong hai năm qua, đã qua nhiều nơi.
Một là để trốn tránh Thương Nghiễn. Anh vẫn từ bỏ việc tìm .
Mỗi khi của sắp tìm đến , Tư Cảnh luôn kịp thời nhắc nhở, giúp trốn thoát một bước.
Tôi nghi ngờ đã lắp thiết theo dõi và Thương Nghiễn.
Hai là, quá nhiều tiền biết tiêu , nên tranh thủ tuổi trẻ đây đó.
Vừa kết thúc một chuyến du lịch, Tư Cảnh đã nhắn tin đến, bảo trả nợ ân tình.
Nguyên văn lời là, gia đình giục quá gắt, nhờ giả làm bạn gái một ngày để cùng về nhà, giúp trấn an thân.
Yêu cầu cũng quá đáng.
Hơn nữa, Kinh Đô địa bàn của Thương Nghiễn, chắc cũng khá an .
Tôi đồng ý.
9
Khoảnh khắc cánh cửa phòng khách sạn ai đó xông .
Tôi sững .
Từ trong phòng tắm, Tư Cảnh đang tắm, thấy tiếng động lạ liền hỏi: “Thanh Thanh, chuyện gì ?”
Tôi nghi ngờ hoa mắt.
Nếu thì làm thấy Thương Nghiễn xuất hiện trong khách sạn ở Kinh Đô chứ?
Thương Nghiễn còn đáng sợ hơn cả một tên cướp xông phòng.
Tôi theo phản xạ xuống hai bàn tay của , thấy dao, thì cũng đến nỗi lo rằng sẽ tay ngay tại đây.
“Thanh Thanh?” Giọng Tư Cảnh mang theo chút nghi hoặc vang lên lần nữa.
Tôi vội đáp: “Không gì!”
Ánh mắt Thương Nghiễn lạnh lẽo như băng: “Lê Thanh, lá gan của em cũng to thật đấy!”
Tôi giật nảy .
Chưa bao giờ thấy Thương Nghiễn đáng sợ đến , như thể cướp mất thứ quý giá nhất.
Mắt bất giác đỏ hoe.
Đứng bất động tại chỗ, bối rối như một cô bé phạt góc lớp.
Thương Nghiễn từng bước tiến tới, từng bước lùi về .
Cho đến khi còn đường lui.
Hơi thở của vây kín lối thoát, nước mắt kiềm mà rơi xuống.
Thương Nghiễn bất đắc dĩ thở dài: “Bé con, bây giờ đã , lát nữa làm đây?”
Tay nâng lên, cửa phòng tắm bỗng bật mở, Tư Cảnh quấn khăn tắm bước .
Những giọt nước vẫn kịp lau khô, rõ ràng là vội vã ngoài.
Ánh mắt sắc bén quét về phía Thương Nghiễn, Tư Cảnh vòng tay ôm lấy eo , giọng mấy thiện cảm: “Tổng giám đốc Thương định làm gì bạn gái của ?”
Ánh mắt Thương Nghiễn dừng bàn tay đang ôm lấy eo , nhếch mép lạnh: “Bạn gái của ?”
Tư Cảnh bình thản gật đầu xác nhận.
Thương Nghiễn nhạt: “Tư Cảnh, chắc chắn đối đầu với ?”
“Tổng giám đốc Thương, đây là Kinh Đô, Hồng Kông, tay của ngài vươn tới đây !”
Hai đàn ông đối diện , khí thế căng thẳng đến mức ai chịu thua ai.
Thương Nghiễn lạnh thêm một tiếng, : “Lê Thanh, em chọn chọn ?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của đầy chắc chắn, như thể nhất định sẽ chọn .
Tôi ngốc.
Đương nhiên là chọn .
Tôi lẳng lặng trốn lưng Tư Cảnh.
Thương Nghiễn thật sự tức điên, nắm tay siết chặt đến nỗi phát tiếng răng rắc:
“Lê Thanh, em đúng là đồ vô ơn!”