Từ Nhân Viên Thành Kim Chủ - Chương 2
04
“Kiều Lạc! Mọi đang bận sửa bản vẽ, cô ? Bên A thúc giục cả buổi chiều, cô điếc mù ? Mau làm thêm giờ, tối nay mười hai giờ nộp bản vẽ!” Trương tổng gào lên trong điện thoại.
“Hả? Bên A tìm mà?” Tôi vội vàng:
“Hơn nữa, tổ trưởng Lưu đích thân tay, bên A còn dễ dàng khuất phục, làm phiền nữa, xin phép tan làm .”
“Con bé mới nhậm chức, quen thuộc sở thích của bên A như cô, cô mau , đây là mệnh lệnh! Còn thưởng cuối năm ?!”
“Thưởng cuối năm? Phần của đã chia cho Lưu Nhiễm ? Vừa để cô giúp làm nốt luôn.”
“Được, xem cô một xu cũng đừng hòng lấy!”
Trương tổng tức giận cúp điện thoại.
Tôi tiện tay bật chế độ làm phiền điện thoại, hẹn ăn cơm với bạn thân Mỹ Mỹ.
Cuộc sống cần làm thêm giờ vẫn khá tuyệt, vì công việc, đã nhớ nổi bao lâu tụ tập vui vẻ với bạn bè.
Một năm nay, gần như ngày nào cũng chín mười giờ mới tan làm, thậm chí thức trắng đêm cũng thường xuyên xảy .
Cấp cao công ty cho rằng chúng làm ăn là do khối lượng công việc đủ bão hòa.
khối lượng công việc giảm mạnh cũng là vấn đề của nhân viên, bộ phận kinh doanh mở rộng thị trường, ngược còn đổ cho bộ phận sản xuất khối lượng công việc đủ?
Thật là thiên tài về logic kinh doanh.
Chín giờ sáng hôm , đúng giờ đến công ty chấm công, chấm công xong định từ từ ăn sáng bằng đồ ăn ngoài gọi về.
Kiên quyết dùng thời gian ngoài giờ làm việc để giải quyết việc riêng.
Vừa bước văn phòng, các đồng nghiệp cùng nhóm đều ngủ chỗ làm việc.
Vừa thấy , Tiểu Đinh như thấy cứu tinh chạy đến:
“Chị Kiều, chị đến ! Tối qua liên lạc với chị thế nào cũng , chúng em sửa đến phát điên , bên A cứ thông qua! Trương tổng bắt chúng em làm thêm giờ tập thể, cho về nhà.”
Tôi họ, nghĩ đến vô số ngày đêm chúng từng sát cánh chiến đấu để thành từng dự án nhưng hôm qua khi cách chức, một ai một câu bênh vực , hoặc thậm chí là an ủi một câu.
Thời buổi tìm việc dễ, ai cũng khó khăn, hiểu nhưng nghĩa là trong lòng để bụng.
“Tổ trưởng Lưu là nhân tài cao cấp du học về, cô ở, chắc chắn là thành vấn đề.” Tôi qua loa.
“Đương nhiên, tay thì chắc chắn mười phần, nếu thì là tổ trưởng, còn những năng lực đủ thì chỉ thể làm việc vặt?”
Lưu Nhiễm đắc ý bước , còn vẻ mặt nhăn nhó vì sửa phương án hôm qua, trông cũng giống như thức trắng đêm làm thêm giờ.
Nhìn gần thậm chí còn thấy mày mắt tươi tắn, khí sắc còn hơn bình thường.
Trương tổng theo bước , cũng một vẻ đắc ý: “Tiểu Kiều, đã , vẫn là trẻ tuổi năng lực mạnh, tư duy rộng, cô tưởng cô vẽ bản vẽ, bên A sẽ thông qua ? Không ngờ chứ, Tiểu Lưu nhà trực tiếp giải quyết xong bên A ngay trong đêm.”
Tôi ngạc nhiên, tối qua giám đốc dự án Lục tổng đã hỏi ngay trong đêm, tại công ty chúng đột nhiên đổi phụ trách dự án, lúc đó đã trả lời đúng sự thật, đối phương nếu ảnh hưởng đến dự án sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của công ty .
Lục tổng vẫn luôn trách nhiệm, thể dễ chuyện như , tùy tiện thay đổi quyết định.
Không ngờ Trương tổng tiếp tục lệnh:
“Hôm nay các cô tiếp tục chỉnh sửa, hôm qua Tiểu Lưu đã với bên A , bản vẽ thể kéo dài đến mười hai giờ tối nay mới nộp. Kiều Lạc, máy tính của cô đã nhờ cài đặt , lần cô cớ sửa bản vẽ chứ?”
Ồ, hóa cái gọi là giải quyết xong bên A, chỉ là kéo dài thời gian nộp bản vẽ một ngày.
“Được thôi, giờ làm việc nhất định sẽ nghiêm túc sửa đổi.”
Tôi trả lời đầy đủ.
“Ừm, thái độ làm việc mới đúng, chỉ cần bên A hài lòng, đợi chiều tiền về tài khoản, vẫn sẽ để bộ phận tài chính bù cho cô mấy trăm tệ tiền thưởng cuối năm.”
Trương tổng và Lưu Nhiễm thấy “khuất phục”, .
Trước khi , Lưu Nhiễm còn liếc mắt hiệu với Tiểu Đinh, ý bảo để ý .
05
Đợi họ , tiện tay mở máy tính, mở CAD để đó, đó mở điện thoại, xem phim ăn phở bò.
Húp hết bát phở cũng chỉ mới nửa tiếng, liếc Tiểu Đinh đang cau như táo bón bên cạnh.
“Chị Kiều, chị ăn gần xong ? Bên A hình như thúc giục trong nhóm , thể …”
Tôi lấy điện thoại cho xem:
“Không mà, đừng lo, trong nhóm chẳng động tĩnh gì.”
Tiểu Đinh mặt đỏ bừng: “Chị Kiều, tổ trưởng Lưu cô mới lập một nhóm làm việc dự án…”
Hợp là đuổi khỏi nhóm dự án , như càng , coi như chuyện gì xảy .
Tôi xòe tay tỏ vẻ bất lực: “Tôi trong nhóm, lẽ dự án cần , vệ sinh đã.”
Tôi xách hộp đồ ăn đã ăn xong về phía nhà vệ sinh.
Đầu tiên là vệ sinh, đó tìm cô gái xinh ở quầy lễ tân, cùng cô ăn dưa giải trí cả buổi trời.
“Kiều Lạc! Bên A thúc giục đến mức cháy cả lông mày , cô đang làm gì ? Còn bao lâu nữa thì nộp bản vẽ?”
Lưu Nhiễm và Trương tổng tìm thấy ở quầy lễ tân, hối thúc một cách vội vàng.
Trương tổng theo , một lần nữa gầm lên:
“Kiều Lạc, thấy cô phản ! Dựa chút kỹ thuật mà coi ai gì, làm việc nữa! Làm thì làm, làm thì nhanh chân dọn đồ cút cho !”
Tôi do dự: “Được thôi, hợp đồng thời hạn, bồi thường 2N hôm nay đến tài khoản, sẽ gói ghém đồ đạc ngay.”
“Nghĩ lắm, 2N ư? Công ty truy cứu cô vô trách nhiệm đã là quá tử tế !”
Trương tổng khinh thường : “Kiều Lạc, giới kiến trúc nhỏ như , cô làm căng như , thấy cô phong sát luôn!”
Dù đã chuẩn tâm lý, vẫn tức đến lạnh cả , lạnh lẽo đến tận đáy lòng.
Không ngờ con thể vô liêm sỉ đến .
Những năm qua đã chăm chỉ làm việc, giành bao nhiêu dự án cho công ty, tạo bao nhiêu giá trị sản xuất?
Chỉ vì thân của ông lên chức, thế là coi khác như , giẫm đạp chân, còn đe dọa cắt đứt tiền đồ.
“Vậy thì ông thử xem làm phong sát ?” Tôi lạnh lùng .
Trương tổng định mắng tiếp thì kế toán mặt đỏ bừng chạy đến: “Trương tổng xong ! Không xong !”
Dưới ánh mắt tức giận của Trương tổng, kế toán nhỏ giọng : “Bên A từ chối thanh toán, là, là chúng phục vụ làm họ hài lòng.”
Trương tổng xong sắc mặt đại biến, kịp mắng , vội vã chạy về văn phòng.
Tôi kế toán xong, nhịn bật .
Lưu Nhiễm liếc : “Có thanh toán cũng liên quan đến cô, đừng vội mừng quá!”
06
Nói thật, chịu đựng mọi thứ ở đây, cũng tại ngu.
Vừa nghiệp đã ôm mộng tưởng và thích thú với thiết kế kiến trúc mà đến công ty kiến trúc nổi tiếng , tưởng rằng thể trở thành nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành, cứ ở mãi tám năm.
Lúc đầu công ty cũng vô nhân tính như .
Sau ngành suy thoái, doanh thu giảm, đổi một hợp tác, mới ngày càng quá đáng.
Lãnh đạo sắp xếp nhân viên kinh doanh mở rộng hoạt động kinh doanh, ngược bắt nhân viên sản xuất tăng ca vô ích trong công ty, lặp lặp công việc, thẩm định nội bộ sửa hàng chục lần phương án mà lý do.
Thậm chí ban ngày ông chủ đến công ty, mười giờ tối đúng giờ cầm điện thoại đến văn phòng tuần tra.
Đăng ảnh lên nhóm, phòng ban nào đèn sáng, những nào còn đang tăng ca, còn chỉ đích danh phê bình những vị trí làm việc trống.
Ai mà thức trắng đêm sẽ khen ngợi công ty một lần nhưng ngày hôm cũng chỉ nghỉ bù nửa ngày.
Ông chủ nguyên văn: “Dù ở nhà rảnh cũng rảnh… Cái gì? Ai lo cho gia đình? Không công ty nuôi thì lấy gia đình?”
Môi trường kỳ quái như , nếu vì cái trách nhiệm của cái gọi là “ phụ trách dự án” , tự tay thiết kế khách sạn của gia đình thành thì cũng đã sớm .
07
Hôm qua bạn thân đã truyền cho ít kỹ thuật lười biếng, cãi xong trở về chỗ làm việc, mở tiểu thuyết bản word mà cô gửi cho .
Xung quanh truyền đến những tiếng bàn tán lẩm bẩm, khi tiền thưởng cuối năm đến tài khoản định ăn một bữa, vân vân.
Họ thấy lời kế toán , vẫn biết chuyện thanh toán vấn đề.
Không lâu , văn phòng Trương tổng truyền đến tiếng gào thét: “Phát phát phát, lấy gì mà phát? Bây giờ trong tài khoản còn đủ tiền trả lương tháng !”
Tiếng quá lớn, cả văn phòng làm việc chung đều rõ mồn một.
Mọi đều lo lắng, sợ rằng tiền thưởng cuối năm sẽ vấn đề.
Hai phút , Trương tổng gọi , Lão La với Lưu Nhiễm phòng làm việc.
Vừa , ông đã mạnh tay đặt cốc xuống bàn.
“Kiều Lạc, chính vì cô biết xa trông rộng, bây giờ bên A hài lòng! Đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến việc thanh toán, cô xem làm ? Làm chậm trễ việc phát thưởng cuối năm, cô giải thích với công ty !”
“Liên quan gì đến ? Tôi phụ trách dự án, cũng phụ trách kinh doanh thu hồi, giải thích cái gì?”
Quan trọng nhất là tiền thưởng cuối năm cũng phần của , sợ gì?
Tôi phịch xuống ghế sofa, với vẻ mặt như bùn nhão trát lên tường , ông sốt ruột.
“Được , Lão La, ông là lãnh đạo của họ, ông xem tại tiến độ dự án vấn đề? Hôm qua là bên A đã giải quyết xong ?”
“Trương tổng, cũng cách nào, tối qua với Tiểu Lưu đã đưa phó tổng giám đốc dự án ăn uống vui chơi, hát karaoke trọn gói, cuối cùng cũng dỗ ông vui vẻ, hoãn thời gian nộp bản vẽ, ai ngờ Kiều Lạc cô cứ chịu sửa phương án, bên của ông còn lãnh đạo khác, chậm tiến độ thì chắc chắn nổi giận.”
Lão La đổ hết trách nhiệm lên đầu , hề nhắc đến vấn đề của Lưu Nhiễm, hiện đang là phụ trách dự án.
Lưu Nhiễm gật đầu bổ sung: “ , dự án vốn dĩ là Kiều Lạc kéo mối, lẽ cô chịu trách nhiệm thu hồi.”
Trương tổng dường như mới nhớ chuyện , vỗ đầu một cái, giọng điệu đột nhiên trở nên ôn hòa.
“Tiểu Kiều , nãy nóng tính quá, cũng bên A thúc giục, cô đừng để bụng. Dự án LL ban đầu là do cô kéo về, thì cô tìm trung gian chuyện, tiên hãy thanh toán tiền tiến độ .”
Ông khuyên nhủ: “Yên tâm, khi thu hồi tiền, công ty vẫn sẽ cân nhắc phần thưởng của cô.”
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông , thấy ghê tởm, đáp: “Tôi một gánh quá nhiều tiền thu hồi, lợi cho đoàn kết, là chia cho mọi .”
“….”
Trương tổng và Lão La mặt đen như đít nồi.