Tuế Tuế An - Chương 3
10
Tống Dư Bạch mang đến doanh trại của .
Từ đó, theo rong ruổi khắp nơi.
Dần dần, phát hiện nơi nào quân đội Thổ Phiên, liền đến nơi đó.
Đôi khi để tìm tung tích của vua Thổ Phiên, thể mấy ngày liền ngủ nghỉ.
Lời hứa năm xưa đã với , quả nhiên từng quên.
Đêm nay, đã khuya lắm mới trở về doanh trướng.
Gương mặt tái nhợt, đường nét góc cạnh lạnh lùng, nhưng cằm còn vương vết máu khô.
Ta quấn chăn, ghế mềm giả vờ ngủ.
Có thể rõ tiếng bước chân chậm rãi tiến gần.
“Tuế…”
Lời ngắt ngang.
Chỉ một tiếng “phịch”, ngã gục xuống đất.
“Này, ngươi thế?”
Ta bật dậy, thấy nhắm mắt, đôi môi còn chút huyết sắc nào.
Lúc mới nhớ, từ nhỏ đã mắc bệnh tim.
Năm đầu gặp , cũng từng ngã bệnh như thế, đột nhiên ngã quỵ, tỉnh .
Lúc đó tìm đại phu, trong lúc nguy cấp liền dùng cách hô hấp nhân tạo, mãi mới tỉnh.
Giờ đã khuya lắm, cũng biết quân y ở .
Nếu chết, e rằng đại quân Thổ Phiên sẽ .
Bất đắc dĩ, quỳ xuống bên cạnh , hai tay đan đặt lên ngực , ấn mạnh từng nhịp.
Nhịp đến nhịp khác.
Hắn vẫn dấu hiệu tỉnh .
Ta bắt đầu hoảng hốt.
“Tống Dư Bạch, tỉnh !”
“Tuế Tuế, đừng …”
Cùng với tiếng thì thầm, cổ tay nắm lấy.
Hắn mở mắt, ánh mắt như cất giấu sóng ngầm cuộn trào, là những cảm xúc hiểu .
Khoảnh khắc đó, nghĩ rằng đã nhận .
Ta định vùng tay , đã buông tay , che miệng ho dữ dội.
Tiếng ho ngừng , lều trại trở nên tĩnh lặng.
Ta khẽ run lên, lòng tràn ngập nghi hoặc.
Hồi lâu, thở dài một tiếng:
“Ngươi tò mò Tuế Tuế là ai ?”
Ta vội vàng lắc đầu.
“Ta chỉ là thường, sống đã , cần tò mò chuyện khác.”
“Vậy thể kể về nàng cho ngươi ?”
Ta sững .
Chưa từng nghĩ Tống Dư Bạch kiêu ngạo, bất kham lúc khẩn cầu thấp giọng như .
“Được, ngài .”
Ta đáp, nhưng gì.
Chỉ ngọn nến lập lòe trong bóng tối, ánh mắt trống rỗng.
Hồi lâu, mới thốt mấy chữ:
“Nàng đã chết .”
Bị chính “chết ”, nhất thời biết đáp gì, chỉ thuận miệng :
“Ồ, xin chia buồn.”
Đôi mắt ánh lên nỗi buồn, ngón tay từ từ siết chặt.
“Trước khi chết, nàng từng hỏi tin nàng . Giờ mỗi ngày đều tự hỏi, nếu khi tin nàng, liệu nàng còn sống ?”
Còn sống ?
Ta cũng tự hỏi câu đó.
Đáp án là dù tin , vẫn sẽ chọn cái chết.
Bởi mười năm, quá mệt mỏi .
Bảo vệ giang sơn, chăm sóc hoàng , cứu Tống Dư Bạch, giữ Cố Triều an .
Ta đã làm tất cả. Lâm Hoài Tuyết chỉ cần ba lời hai ý, mọi thứ đã thay đổi.
Tống Dư Bạch lén đưa nàng rời kinh thành, cùng Lý Cẩm Ninh cấu kết ép đến đường cùng.
Dù tin, thì chứ?
Lòng lặng như nước, chỉ nhếch môi nhạt.
“Người đã chết, nghĩ nữa cũng vô ích.Tống tướng quân rảnh rỗi thế , chẳng bằng nghĩ cách đánh bại Thổ Phiên.”
Nghe xong, ánh mắt thoáng ánh nước.
“Được, nghĩ nữa.”
11
Ta theo Tống Dư Bạch ở biên cương suốt hơn nửa năm.
Cuối cùng, khả hãn Đột Quyết cũng dâng quốc thư, triều cống xưng thần.
Tống Dư Bạch thu quân, mang theo sứ thần Đột Quyết trở về kinh.
Mắt thấy kinh thành ngày một gần, trong lòng càng bồn chồn bất an.
Mỗi ngày đều nghĩ cách trốn .
Đêm đó, doanh trại, là khâm sai do Hoàng đế phái tới.
Tống Dư Bạch bận tiếp đón, liền nắm lấy thời cơ, dắt một con ngựa, lao màn đêm.
bao xa, đã thấy hai ngay đầu ngõ, chắn mất đường .
Bất đắc dĩ, đành tạm lánh một góc khuất.
Một cơn gió thổi đến, cuốn mây tan , ánh trăng chiếu rọi khắp nơi.
Ta rõ dung mạo hai đó, tim bỗng nhiên đập dồn dập.
Sao là Cố Triều và Lâm Hoài Tuyết?
Chỉ giọng lạnh lẽo của Cố Triều vang lên:
“Ngươi và bệ hạ sắp đại hôn, vì vẫn cứ bám theo ?”
Lâm Hoài Tuyết kích động, níu chặt lấy tay áo Cố Triều.
“Ta từng thích Lý Cẩm Ninh. Khi xưa tiếp cận , chẳng qua là để trừ khử Lý Cẩm Tuế, báo thù cho phụ thân mà thôi.”
Không biết ảo giác , nhưng khi nhắc đến tên , Cố Triều khẽ run lên.
Hắn cúi đầu, rút tay áo khỏi tay Lâm Hoài Tuyết.
“Lâm tiểu thư, từ nay mong ngươi tự lo cho bản thân, đừng tìm nữa.”
Lâm Hoài Tuyết kinh ngạc trợn trừng mắt.
“A Triều, vì khi hồi kinh, ngươi thay đổi?
“Lý Cẩm Tuế chết , ngươi đau lòng ?
“Ngươi quên ư? Năm đó nàng vì biến ngươi thành nam sủng, đã bày mưu hãm hại ngươi thế nào ? Nàng quả thực là—”
“Nàng từng hại .”
Cố Triều đột ngột cất cao giọng, lồng ngực ngừng phập phồng.
“Là tự dâng sớ xin rút khỏi phiên trấn, lời lẽ sắc bén, khiến vài vị phiên vương chọc giận.”
“Bọn họ giết , là điện hạ đã cứu .”
Sắc mặt Lâm Hoài Tuyết trắng bệch, lớn tiếng phản bác:
“Lý Cẩm Tuế thế với ngươi ? Nàng giỏi nhất là mê hoặc lòng , ngươi thể tin?”
Cố Triều bật , nhưng ánh mắt như sắp rơi lệ.
“Ta chỉ hận chính , vì khi xưa tin nàng, vì đối xử với nàng như .”
Phải .
Ngay từ ngày đầu tiên đưa Cố Triều về phủ công chúa, đã với , thích khách do phái đến, giữ bên cạnh chỉ là để bảo vệ .
Thế nhưng khi , chỉ lạnh lùng , một câu:
“Trường công chúa mưu mô xảo quyệt, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
Nhìn dáng vẻ hối hận khôn nguôi của lúc , thật là nực .
Sau đó, Lâm Hoài Tuyết sức biện minh, nhưng Cố Triều chỉ lặng lẽ nàng, một lời.
Cuối cùng, Lâm Hoài Tuyết thất vọng rời một .
Cố Triều lặng lẽ hồi lâu mới chậm rãi bước .
Ta âm thầm thở phào, vội vàng siết chặt dây cương.
Ngay lúc đó, con ngựa đột nhiên hoảng sợ, hí dài một tiếng.
Bước chân Cố Triều lập tức khựng , đầu về phía .
“Ai ở đó?”
12
Ta cả kinh, định nhảy lên ngựa thì cánh tay đã giữ chặt.
“Ngươi là ai? Vì lén…”
Lời Cố Triều bỗng dưng ngưng bặt.
Ánh mắt thoáng sửng sốt, đó lộ tia sáng khó tin.
“Điện hạ… là… là ?”
Giọng nhẹ đến mức như sợ đánh vỡ mộng cảnh.
Còn đợi trả lời, đã ôm chặt lấy lòng.
Cánh tay siết chặt quanh eo run rẩy.
Muốn dùng sức, nhưng dám.
“Điện hạ, thật sự chết.
“Người còn giận nữa, chịu đến gặp ?
“Ta sẽ để rời xa nữa, điện hạ.”
Nghe giọng thì thầm của , lặng lẽ thở dài.
“Ngươi nhận nhầm , điện hạ nào cả.”
“Nhận nhầm ?”
Hắn nâng cằm lên, cẩn thận quan sát.
Trong đôi mắt phiếm hồng, ánh dây dưa dứt, mong chờ, sợ hãi.
Sợ kéo dài quá lâu sẽ Tống Dư Bạch phát hiện, nở nụ lấy lòng.
“Vị công tử , ngươi thật sự nhận nhầm . Ta còn việc, xuất thành ngay.”
“Nhận nhầm?”
Lông mày khẽ nhíu, đột nhiên ôm chặt lấy , một tay kéo cổ áo xuống.
“Ngươi làm gì?”
Ta giãy giụa, nhưng thoát nổi.
Vạt áo bên vai dần kéo xuống.
Lòng bỗng chùng — chợt nhớ , bả vai của một vết bớt hình hoa mai.
Vết bớt , ngoài , chỉ Cố Triều biết.
Hắn đang tìm nó.
Phải làm đây?
Ngay lúc đang hoảng loạn, một giọng lạnh lùng vang lên:
“Dừng tay.”
Sau đó tiến đến, mạnh mẽ đẩy Cố Triều .
“Cố đại nhân, ngươi đang làm gì?”
“Nàng là Trường công chúa.”
Cố Triều mắt đỏ hoe, tiến lên bắt lấy .
Tống Dư Bạch lập tức chắn , hờ hững :
“Lý Cẩm Tuế đã chết .”
“Điện hạ chết, nàng đang ở đây.”
Nhìn Cố Triều như kẻ điên, Tống Dư Bạch chỉ nhếch môi:
“Hôm đó, chính mắt ngươi thấy Lý Cẩm Tuế chết, thi thể của nàng cũng do tự tay chôn cất.”
Vốn luôn kiềm chế và trầm lặng, lúc Cố Triều lao đến túm chặt lấy cổ áo Tống Dư Bạch, gào lên:
“Ngươi đã chôn nàng ở ? Tại cho biết?”
Tống Dư Bạch chỉ nhạt.
“Người đã chết , chôn ở gì quan trọng?”
“Cẩm Tuế, ngươi thực sự điện hạ ?”
“Dĩ nhiên .”
Ta chút do dự, lướt qua mà .