Túi Hương Gửi Tình Lang - Chương 2
06
Tấm ́c ngày tháng, ngày ngày đến trà lâu tìm kể chuyện, mong ông ấy thông thạo tin tức, có thể sớm báo biết danh sách trúng tuyển.
Chờ đợi mãi, danh sách thấy , chỉ thấy truyện của càng ngày càng mới lạ.
“Nay nói về trạng nguyên lang, thì thực phong thái hiên ngang, dung mạo tuấn mỹ, một thân kim bào kỳ lân uy phong lẫm liệt.”
Ai hỏi cái này chứ? Nói xem trạng nguyên lang họ gì tên gì .
Ta còn phải so đối với danh sách trong sổ nợ nữa.
Cái danh sách đó thuộc lòng, ông trời có mắt, chẳng lẽ trúng được một kẻ ?
“Hoàng đế chỉnh nhà trạng nguyên, muốn gả quận chúa cho . ai ngờ trạng nguyên lang xong liền quỳ xuống ̣i điện, phủ phục cầu xin:
‘Thần đã trong lòng, đời nàng thì cưới, mong bệ hạ tha tội!’
Nói rồi, hắn từ trong lòng lấy một chiếc hương nang.
Chiếc hương nang đỏ thắm như màu hỉ, chút phai nhạt, hiển nhiên là đã bảo tồn lâu ngày, ngày ngày ve vuốt. vẫn thể thấy rõ đường thêu tinh xảo. Mặt là chim hỷ thước đậu cành, mặt là song liên song đế.”
Tựa như một cái bánh từ trời rơi xuống.
Trong lòng dâng lên tầng tầng gợn sóng, lâng lâng như bay, suýt nữa thì vui đến ngất.
Ta chen qua đám đến hàng đầu, liên tục truy hỏi:
“Rồi nữa? Rồi nữa?”
Lão vuốt chòm râu dài:
“Hoàng đế vốn định khen chung tình nghĩa trọng, ai ngờ bỗng thấy thám hoa lang lên tiếng, từ bên hông cũng lấy một túi hương, đưa đến mặt hoàng đế, mọi đoán xem, túi hương đó thế nào?
Giống y như đúc!”
Nụ của lập tức đông cứng mặt.
“Cộc!” Tiếng gõ bàn vang lên.
Bánh lớn nát thành từng mảnh thủy tinh vỡ.
Chân run như cầy sấy, vội vàng bám lấy bàn, run rẩy thôi.
Không thể nào! Ta đã tính toán cả cơ mà?
Chẳng lẽ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh ư?
Tiên sinh kể chuyện vẫn tiếp tục:
“Cứ tưởng đến đây là kết thúc, ai ngờ nào ngờ, đại điện, các vị tiến sĩ thì móc tay áo, thì lục hành trang, lôi ít túi hương, đếm kĩ một lượt, tổng cộng mười tám chiếc!”
Trong trà lâu tiếng hít khí lạnh nối dứt, khí còn căng thẳng hơn cả hiện trường.
Như con rắn luồn cổ , chỉ cảm thấy thân phát lạnh, mồ hôi lạnh đổ như mưa.
Mười tám cái? Có băm cũng đủ chia .
Một lần đắc tội nhiều quan thế , đúng là bản lĩnh.
“Vậy hoàng đế hỏi trạng nguyên lang, ‘ngươi còn cưới nàng ?'”
“Các vị đoán xem, trả lời thế nào?” Tiên sinh kể chuyện nhìn về phía , nhấc cằm: “Vị cô nương , xem cô là chăm chú nhất, bằng cô đoán thử ?”
Đoán gì chứ, đoán xem xé thành mấy mảnh ?
Từ trong kẽ răng rặn một câu: “Không liên quan đến !”
Xoay luôn.
Phải nhanh chóng báo cho Bảo Châu thu dọn đồ đạc chạy trốn!
lúc , một tiếng kim ngọc lanh lảnh vang lên từ bên cạnh, chặn đường .
“Ta , cưới.”
Nhiệt độ lòng bàn tay áp lên vai khiến rùng , kinh hoảng ngẩng đầu, liền chạm ánh mắt quen thuộc.
Hắn khẽ nhếch môi, nụ ngây thơ thú vị:
“Tỷ tỷ, tỷ định ?”
Lại là “chát” một tiếng, cây quạt đen trong tay đánh rơi bàn tay đang đặt vai .
Tầm mắt dịch chuyển, lướt dọc theo cánh tay, dừng ở những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Người đó thẳng tắp như ngọc, tư thái trầm tĩnh cao quý, nhưng mặt tràn đầy giận dữ:
“Khoan đã, cũng cưới.”
Trạng nguyên lang trốn lưng , uất ức như một con chó nhỏ bắt nạt:
“Tỷ tỷ xem, hung dữ quá!”
Công tử cầm quạt sắc mặt trầm xuống, gân xanh thái dương nhảy lên từng hồi.
Ta đau khổ thôi.
Quả nhiên, dây thừng chỉ đứt ở chỗ mỏng manh nhất, vận rủi chỉ giáng lên đầu kẻ khốn khổ nhất.
Hai họ, một trái một , kẹp lấy khỏi trà lâu.
Tiên sinh kể chuyện còn hô với theo:
“Còn kể xong ! Cô nương đã ?”
Ta yếu ớt đáp:
“Lần nhất định !”
07
Hai đều tuấn tú, kẹp lấy cánh tay mà bước trông cũng tao nhã, khiến qua đường ngừng ngoảnh .
Gặp đúng lúc bà Lý hàng xóm qua, bà vui vẻ chào :
“A Uyên, hôm nay vận khí thế, nhặt hai thư sinh đẽ!”
Ta sức mấp máy môi: “Bảo Châu, chạy mau!”
Bà Lý mắt tinh.
“Gì cơ? Heo chạy ? Yên tâm, chuồng chắc lắm, chạy thoát , hề hề.”
Ta mà nước mắt.
08
Hai xem quen thuộc với nhà , cửa liền một đỡ xuống bên bàn, một rót trà.
Không gì lạ cả—chân mềm nhũn.
Công tử cũng xem như , thế mà rót cho một chén nữa.
Ta cúi đầu uống trà, trong phòng phút chốc lặng thinh.
Chậm rãi uống hết một chén, vươn tay định rót tiếp.
Ngón tay chạm quai ấm, một bàn tay to đã phủ lên tay : “Tỷ tỷ gì?”
Thiếu niên nở nụ gian tà, ghé sát mặt :
“Để đoán xem, chẳng lẽ tỷ đã quên họ gì tên chi ?”
Ta gượng gạo: “Đâu dám, dám.”
Ta thật sự dám.
Lạy trời, đã phát một trăm linh tám cái túi hương, thể nhớ hết từng ?
Đôi mắt tựa vì của thiếu niên thoáng tối trong giây lát, nhưng nhanh sáng rực.
“Là Tây Vân Phong. Phong theo rơi, thư theo diều bay.”
“Tỷ tỷ, trong đó tỷ, , đừng quên nữa nhé.”
Tim lỡ một nhịp.
Ta ngước mắt còn , chỉ thấy y nghiêng , trong tay mở nhẹ một chiếc quạt, để lộ nửa đoạn thân quạt đã giấu trong tay áo.
Ta khẽ gật đầu: “Tạ Duẫn Hành. Duẫn văn duẫn võ, quân tử như Hành.”
Tây Vân Phong lập tức nổi giận: “Tỷ tỷ nhớ ?”
Ta còn kịp “ quạt ghi”, Tạ Duẫn Hành đã lên tiếng : “Dĩ nhiên là vì A Diên trong lòng .”
Quạt che khóe môi, nhưng rõ ràng thấy y khẽ .
Còn hỏi : “Phải ?”
Đôi mắt phượng dài hẹp, lông mày đen sắc nghiêng về tóc mai, y phục trắng như tuyết, dáng như thần tiên giáng trần, toát lên vẻ thanh lãnh kiêu ngạo.
Mà nụ , tựa đóa hoa Quỳnh trăng nở rộ, như tiên nhân hạ xuống nhân gian.
Ta mê hoặc, vô thức đáp: “Phải.”
Tây Vân Phong lập tức bùng nổ, bật dậy chỉ mặt y định mắng.
khi ánh mắt lướt qua , sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng nhịn xuống, dịch gần vài bước, ôm lấy cánh tay , giọng mềm mại như mèo nhỏ cọ .
“Ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, thể so với Tạ công tử ?”
“Thật hâm mộ Tạ công tử, giá mà tỷ tỷ đối với một nửa như với thì biết mấy.”
Bên ngoài vang lên giọng của Bảo Châu:
“Ơ kìa, tiểu thư phát tài ? Trong nhà hương trà Long Tỉnh Tây Hồ thế ?”
09
Bảo Châu co rúm , ở góc tường như con chim cút.
Thôi , giơ đầu cũng một nhát đao, rụt đầu cũng một nhát đao.
Ta nhắm mắt, một : “Hai vị công tử gì cứ thẳng, vốn là tham lam , giết phạt, đều nhận.”
“Giết gì phạt gì, đáng sợ quá.” Thanh âm Tây Vân Phong mềm mại như tẩm mật, “Ta đỗ đạt về, tỷ tỷ định thành thân với ?”
Tạ Duẫn Hành thân tỏa hàn khí: “Nàng đã hứa gả cho .”
Tây Vân Phong chịu nhượng bộ: “Tỷ tỷ tặng chiếc túi thơm đầu tiên.”
Tạ Duẫn Hành chậm rãi phe phẩy quạt: “ của là túi lớn nhất.”
Tây Vân Phong nghẹn lời: “Ngươi…”
Ta lập tức mở mắt.
Người khôn ngoan biết rõ bản thân.
Ta tiên tử nghiêng nước nghiêng thành gì, bọn họ tranh chấp chẳng qua là do đang tức giận, giành thể diện mà thôi.
Đợi làm quan, ngày ngày đối diện với , nhớ trêu đùa như thế, e là sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngày nào cũng quất mấy roi.
Mục đích ban đầu của vốn là làm quan phu nhân để chỗ nương tựa.
Nếu gả qua mà ngày nào cũng hành hạ, chẳng khác nào tự nhảy hố lửa.
Ta ngu.
Chi bằng cho họ một bậc thang xuống, sớm ngày ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.
Nghĩ thông suốt, lập tức hạ giọng: “Vị trạng nguyên lang , vị…”
Chợt nhận biết thứ hạng của Tạ Duẫn Hành.
Tây Vân Phong hừ một tiếng: “Hắn là thái…”
Ánh mắt Tạ Duẫn Hành chợt lóe lạnh lẽo: “Thám hoa.”
Tây Vân Phong cam lòng, im bặt.
Quả nhiên giống hệt như các kể chuyện trong trà lâu .
Ta nghĩ nhiều, tiếp tục :
“Trạng nguyên lang, thám hoa lang, hai vị đã bảng vàng đề danh, ngày phong quang vô hạn, tự nhiên sẽ tiểu thư khuê các chờ gả.
“Ta chỉ là một thợ thêu nhỏ bé ở Tuyên Châu, tiền quyền, cũng gia thế, làm xứng với hai vị?
“Chuyện túi thơm đây là của , nhưng cũng đã giúp hai vị lên kinh, xem như huề . Còn những lời ước hẹn đó, chỉ là đùa mà thôi, chi bằng cứ để nó theo gió mà bay .”
Nhìn xem, lời nước chảy kẽ hở, chừa cho họ đủ thể diện.
Theo lý mà , họ nên nhân cơ hội mà lui.
hiển nhiên họ loại biết lẽ .
Tây Vân Phong phản đối ngay lập tức: “Ai thèm tiểu thư khuê các, chỉ tỷ tỷ.”
Đứa nhỏ , là biết chịu khổ bao giờ.
Không biết thân ở mái hiên, thể cúi đầu.
Ta nghĩ nghĩ :
“Không bằng thế , ngày nào cũng chợ Tây bán thêu, mai hai vị theo một chuyến, trải nghiệm chút quyết định?”
Trải nghiệm đời sống của bách tính nghèo khó, tự khắc hiểu lợi ích của việc mượn gió mà lên.
Ta quả thực là dụng tâm lương khổ.
Tây Vân Phong nhướng mày, bày vẻ tiểu thiếu gia ngang bướng: “Ta , tỷ tỷ gả cho , tự nhiên cần làm cái nghề nữa.”
Tạ Duẫn Hành gõ quạt, giọng điệu chút chờ mong: “Như cũng , thử cuộc sống của A Uyên cô nương.”
“Vậy cũng !”
Tây Vân Phong nhào tới ôm : “Ta mới đường suốt nửa tháng mới về Tuyên Châu, mệt chết, ở nhà tỷ tỷ nghỉ ngơi.”
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
Hắn còn định gì đó, nhưng Tạ Duẫn Hành lạnh mặt xách cổ áo lên, hai tay quơ quào loạn xạ trong trung.
“Đêm đã khuya, mai gặp ở chợ Tây, A Uyên cô nương.”
Rồi cứ thế kéo khỏi cửa.
Bảo Châu nhẹ nhàng đến, đưa một vốc hạt dưa: “Tiểu thư, thật em thấy, ba các sống với hòa thuận là quan trọng nhất.”