Tùy Ý Vây Giữ - Chương 2
5.
Vì nghĩ cho mười năm tiền tiêu vặt của Bùi Ấu Hoan, lúc lấy ảnh đã gọi cô theo.
cô sợ kế hoạch của thất bại, sẽ bỏ cuộc trong việc tìm hiểu quá khứ của Bùi Cận Bạch, nên nhất quyết ngoài cửa làm nhiệm vụ cảnh giới.
Tôi cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Không kịp bày tỏ quá nhiều lời cảm ơn, lén lút lẻn thư phòng của Bùi Cận Bạch.
Theo lời Bùi Ấu Hoan , một chiếc hộp đặc biệt đặt ở vị trí cao, bên trong là những thứ liên quan đến “bạch nguyệt quang”.
Tôi dốc hết sức lực mới miễn cưỡng với tới chiếc hộp.
Vừa định mở , giọng của Bùi Cận Bạch đột ngột vang lên từ lưng:
“Cô đang làm gì ?”
Cổ như ai điều khiển, cứng đờ xoay .
Ánh mắt từng chút một chạm ánh của .
Não còn kịp phản ứng, lời giải thích chuẩn từ đã tự động bật :
“Tôi tìm một vài tấm ảnh để dùng trong lễ cưới.”
Câu xin tiếp theo ngay đó:
“Xin , quên mất báo với .”
Bùi Cận Bạch bước tới, lấy chiếc hộp từ tay .
Ánh mắt dán chặt chiếc hộp, trong lòng chút tiếc nuối nghĩ thầm:
Xem xem .
Quả nhiên, từ chối rõ ràng:
“Ảnh trong hộp lắm.”
Tôi ngạc nhiên.
Lại một lần nữa lên tiếng xin :
“ là suy nghĩ chu đáo, thì—”
Bùi Cận Bạch ngắt lời :
“ nếu cô xem thì cũng .”
Tôi sững : “Hả?”
Anh thậm chí còn chu đáo giúp mở chiếc hộp.
Tôi cúi đầu xuống, đôi mắt lập tức mở to.
Thật sự là .
Người mà năm đó đập kính cứu chính là Bùi Cận Bạch!
Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng lắm mới kiềm chế mặt Bùi Cận Bạch mà làm một bộ động tác đấm khí.
Cũng chẳng để ý tới vẻ mặt thoáng chút thất vọng:
“Thật sự lắm ?”
Giọng cao vút, gần như lạc :
“Không , trai mà!”
Bùi Cận Bạch nghi ngờ :
“Thật ?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Từ nhỏ đã dáng vẻ thân thiện, gần gũi (với một tỷ ).
Khóe môi Bùi Cận Bạch nhịn khẽ nhếch lên, nhưng ép đè xuống:
“Vậy thì cô cứ lấy mà dùng.”
Mãi tới khi ôm chiếc hộp bước khỏi thư phòng, vẫn cảm thấy chút thực.
Trời ơi, từ bạch nguyệt quang mà cũng thể liên quan tới ?
Việc một đêm đổi đời thật sự sắp xảy với ?
Tôi nắm chặt tay, khó khăn lắm mới kìm nén sự phấn khích.
Ôm chiếc hộp về phòng, bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để mở miệng xin tiền Bùi Cận Bạch.
6.
Tôi đầu tiên chuẩn một chút lời lẽ để mở miệng xin tiền, lên kế hoạch làm để tiêu tiền khi nó.
Tinh thần ngày càng phấn chấn, kiềm chế , cứ hôn tấm ảnh của Bùi Cận Bạch vài lần.
“Chị dâu!”
Bùi Ấu Hoan bước từ ngoài, dáng khập khiễng.
Miệng cô chu lên như thể thể treo một hàng lọ dầu:
“Chị lấy ảnh với em? Em ở ngoài chờ mà chân mỏi hết cả !”
“Em còn tưởng chị , nếu em liều mạng xem một cái, em còn chẳng biết chị đã ngoài!”
Tôi ngẩn tại chỗ: “Em ở ngoài suốt ?”
Vậy Bùi Cận Bạch làm ?
Không lẽ Bùi gia cửa bí mật gì?
mà… điều đó cũng đúng.
Bùi Cận Bạch chắc chắn thể cứ chờ mãi trong đó, chỉ để đợi lấy bức ảnh chứ?
Anh biết chính là bạch nguyệt quang trong lòng .
Bùi Ấu Hoan hỏi: “Anh em ?”
Tôi gấp bức ảnh và cho hộp: “Không gì, chỉ hỏi chị định làm gì, trông cũng vẻ dễ chuyện.”
Vừa dứt lời, biểu cảm mặt Bùi Ấu Hoan càng thêm kinh hãi.
Một lúc lâu , cô mới run rẩy lên tiếng: “Chị dâu, chị gặp ma đấy chứ?”
“Anh em trông nghĩa là dễ chuyện !”
Lúc , đang ảnh hưởng mạnh mẽ bởi hình ảnh lý tưởng của Bùi Cận Bạch.
Lập tức phản bác cô : “Anh dễ chuyện mà, còn bảo chị thể mang để trong lễ cưới.”
Bùi Ấu Hoan dậy, lập tức định phòng làm việc của Bùi Cận Bạch: “Không , em xem xem em gì .”
Tôi há miệng.
Bùi Cận Bạch gì á?
Không thể nào chứ?
7.
Để làm rõ rốt cuộc Bùi Cận Bạch đã lệch dây thần kinh nào.
Mấy ngày đó, Bùi Ấu Hoan kiên trì bỏ cuộc, mỗi ngày đều phục ở cửa thư phòng của để quan sát.
Tôi thì mải suy tính làm thế nào để khiến Bùi Cận Bạch báo ân, nên cũng để ý đến cô lắm.
Cho đến khi—
Bùi Ấu Hoan hốt hoảng chạy phòng , gương mặt trắng bệch vì sợ hãi: “Chị dâu, chúng tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện bạch nguyệt quang nữa!”
Tim khẽ thắt , vội vàng hỏi tại .
Bùi Ấu Hoan chạy đến khóa trái cửa, mới hạ giọng :
“Là mọi nhầm cả ! Vốn dĩ bạch nguyệt quang, mà là kẻ thù!”
Tôi suýt nữa thì nghĩ nhầm.
Kẻ thù?
Kẻ thù thế nào mà đáng để Bùi Cận Bạch ngại khó khăn tìm suốt mười năm trời?
Hơn nữa, nhớ ngày xưa cũng làm gì quá đáng với .
Cùng lắm, cùng lắm chỉ là trêu ghẹo vài câu thôi.
Sao thể xem là kẻ thù chứ?
Tôi nén nỗi bối rối trong lòng, giục Bùi Ấu Hoan tiếp tục giải thích.
cô rõ ràng .
“Em cũng biết rốt cuộc là vì , chỉ em ở trong thư phòng, tức giận là ghét cô .”
“Những câu em dám nữa, chạy luôn.”
Ghét ?
Anh dựa mà ghét chứ?
Tôi đang định cùng Bùi Ấu Hoan lén trộm tiếp thì giúp việc lên gọi chúng xuống ăn cơm.
Từ lúc bước khỏi phòng, đã cảm nhận rõ ràng bầu khí trong nhà nặng nề.
Bùi Cận Bạch ở bàn ăn, mặt trầm xuống, một lời.
Bùi Ấu Hoan liếc ngang liếc dọc, lần mò xuống chỗ của .
Tôi cũng rón rén hết mức, chỉ sợ ánh mắt của Bùi Cận Bạch rơi lên , nhận ngay tại chỗ.
Tôi và Bùi Ấu Hoan xuống, áp lực bàn ăn càng thêm nặng nề.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Bùi Ấu Hoan cũng nhịn .
Cô cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh, tin tức gì về bạch nguyệt quang ?”
Tôi lặng lẽ dựng thẳng tai lên .
Không biết là ảo giác của .
Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của Bùi Cận Bạch cứ vô tình cố ý rơi lên .
Nhìn sắp co bàn đến nơi, mới nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Tim bất giác thắt .
Thấy trả lời, lá gan của Bùi Ấu Hoan dần lớn hơn: “Vậy khi nào thể tìm ?”
“Thật em thấy đưa cô một khoản tiền là , nếu thì chị dâu làm đây?”
Tôi đồng tình, gật đầu lia lịa.
, đưa một khoản tiền là .
Ánh mắt của Bùi Cận Bạch trở nên lạnh lẽo, về phía chúng với vẻ như : “Một khoản tiền?”
Áp lực bàn ăn giảm ít, Bùi Ấu Hoan cũng chẳng còn vẻ cẩn thận dè dặt ban đầu nữa.
Cô gật đầu: “ , chẳng lẽ định lấy thân báo đáp?”
Lưng cứng đờ, điên cuồng hiệu cho Bùi Ấu Hoan.
Đừng mà! Đừng cưới !
Đó là một mức giá khác đấy!
Tôi bận rộn ngăn Bùi Ấu Hoan, nhận sắc mặt của Bùi Cận Bạch đã trầm xuống.
Anh đặt đũa xuống, lạnh lùng : “Sau trong nhà phép nhắc đến ba chữ bạch nguyệt quang nữa.”
Nói xong, dậy rời .
Tôi và Bùi Ấu Hoan .
Trong mắt Bùi Ấu Hoan tràn đầy niềm vui thể che giấu.
Cô hạ giọng cực thấp: “Chị dâu, xem em thật sự ghét cô . Đây là cơ hội của chị đấy!”
Sắc mặt thì vô cùng nghiêm trọng.
Anh đã ghét , thì làm gọi là cơ hội ?
Không giết là may mắn lắm .
Nghĩ đến đây, vội hỏi Bùi Ấu Hoan: “Nếu em đặc biệt ghét một , thì sẽ làm gì?”
Bùi Ấu Hoan nghĩ một lúc, làm động tác cắt cổ.
Tôi cảm thấy mắt tối sầm .
Xong đời.
Tôi xong đời .
vẫn cam lòng, hỏi tiếp: “ nếu em ghét cô , thì tại tìm suốt mười năm?”
Bùi Ấu Hoan cũng tài nào hiểu .
Qua một hồi lâu, cô mới nặn một lời giải thích: “Có lẽ em dụ cô xuất hiện. Nếu ngay từ đầu tung tin là đang tìm kẻ thù, chắc chắn cô sẽ trốn mất.”
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng vụt tắt.
Mặt mày trắng bệch, dậy : “Chị ăn no , chị lên lầu nghỉ một lát đây.”