Và Rồi Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Mình - Chương 3
10
Tạ Ứng nhất quyết làm rõ nguồn gốc của Đại Bạch.
Tôi làm phiền đến đau đầu:
“Em , năm ngoái sinh nhật em, tặng cho em mà.”
“Không tin thì xem nhật ký của , lúc đó quà tặng cho em, ghi chép cho đàng hoàng. Nó thật sự em sinh .”
Tạ Ứng nửa tin nửa ngờ thư phòng.
Ở lì trong đó cả buổi chiều.
Đợi đến khi , vành tai ửng đỏ một cách kỳ lạ.
“Xem xong , em lừa chứ?”
Tạ Ứng gật đầu, thái độ mềm mỏng hơn nhiều.
Tối hôm đó, ngoan ngoãn đến mức khó tin, bất cứ yêu cầu nào của đều từ chối.
Tôi đưa tay vuốt ve tóc mai ướt đẫm mồ hôi của Tạ Ứng, nhưng nắm lấy cổ tay.
Anh cảm nhận chút gì đó , nghiêng mặt áp lòng bàn tay , nhẹ nhàng cọ cọ:
“Sao ?”
“… Không gì.”
Tôi cụp mắt xuống.
Chỉ là đột nhiên nhớ , ngày mai là ngày thanh mai trúc mã của Tạ Ứng về nước.
Nói buồn là giả, thậm chí còn chút sợ hãi.
Sợ Tạ Ứng thật sự giống như bình luận , thích một khác.
Không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ đã đổ mưa, rơi xuống bệ cửa sổ phát tiếng động trầm thấp.
Tôi biết nên gì, chỉ thể gối đầu lên cánh tay Tạ Ứng, đưa tay ôm lấy eo .
Người đàn ông sững sờ, đó khẽ thành tiếng, ôm chặt hơn.
Như đang bảo vệ một món đồ trang sức đã mất nhiều năm tìm thấy.
11
Ngày hôm , mời tham dự bữa tiệc tối của đối tác.
Tạ Ứng nhất quyết đòi cùng.
Tôi sợ chuyện mất trí nhớ dụng tâm khác phát hiện, ở nhà để tránh gây sóng gió.
Quay đầu .
Tạ Ứng bĩu môi phía , trông đáng thương tủi thân, hệt như một cô vợ nhỏ.
Tôi lập tức mềm lòng đồng ý.
Tạ Ứng ngay lập tức bắt đầu sửa soạn, ở trong phòng thay đồ hơn một tiếng đồng hồ, ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Áo sơ mi, vest, còn cả đồng hồ và nước hoa phiên bản giới hạn.
Chủ yếu là sang trọng và trai.
Anh giống như một con công đực xinh , kiêu hãnh ngẩng đầu lên:
“Đừng tưởng biết, trong danh sách khách mời tên Giang Tự.”
“Anh tuyệt đối sẽ thua .”
Tạ Ứng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trong mắt là sự tự tin về khả năng cạnh tranh của .
Đến khi chúng đến hội trường, giới truyền thông đã chuẩn sẵn sàng.
Người phụ trách dẫn lên sân khấu, giới thiệu sơ lược.
Dưới sân khấu nhanh chóng bắt đầu bàn tán:
“Đây chính là Tống Đường đối tượng kết hôn thương mại với nhà họ Tạ ?”
“ , đã đính hôn ba năm .”
“Ba năm vẫn kết hôn?”
Có lên tiếng hỏi.
“Hình như Tạ Ứng thích Tống Đường, liên hôn chỉ vì lợi ích. Người thật sự thích là cô thanh mai trúc mã du học , vì đợi trong lòng trở về nên mới trì hoãn việc kết hôn.”
…
Tiếng bàn tán lọt tai .
Rất nhiều ánh mắt nghi ngờ, dò xét và khinh thường hướng về phía .
Không biết từ lúc nào Tạ Ứng đã còn ở sân khấu nữa, ai biết đã .
Thôi .
Tôi thu hồi tầm mắt, bắt đầu bài phát biểu khi bữa tiệc tối bắt đầu.
Nói là bữa tiệc tối, thật cũng chỉ là một cách khác để tìm kiếm hợp tác và tài trợ, những đến đều là nhân vật máu mặt trong ngành, cũng bao gồm một số ít giới truyền thông.
Tôi tìm cớ rời khỏi chỗ , tránh câu hỏi của vài phóng viên.
bất ngờ gặp thanh mai trúc mã của Tạ Ứng – Lâm Du Nhiên ở một góc.
Cô cầm ly rượu vang, mặc chiếc váy đuôi cá, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, dáng vẻ đoan trang.
Khác một trời một vực với cô gái yếu đuối đáng thương năm xưa.
Người phụ nữ thấy , nheo mắt , mỉm rạng rỡ:
“Lâu gặp.”
Nghe , lịch sự mỉm đáp , xoay định rời , dây dưa thêm.
Nhớ lúc , trong lúc nhà họ Tống phá sản, nhà họ Lâm ít lần giở trò.
Trước khi nước ngoài, Lâm Du Nhiên còn quên nhắn tin cho :
[Tống Đường, đừng tưởng đính hôn với A Ứng là thắng .]
[Tin , trong vòng ba năm, hai căn bản sẽ kết hôn! Người thật sự thể bên cạnh , chỉ .]
Cô kiêu ngạo và chắc chắn.
Tôi để tâm đến chuyện , chỉ coi như cô đang cho sướng miệng.
Mãi cho đến , khi những dòng bình luận xuất hiện, mới hiểu , những gì cô đều là sự thật.
…
Lâm Du Nhiên thấy định rời , cô liền chặn .
Người phụ nữ như rắn rết ghé sát tai :
“Đã ba năm , cô vẫn rõ , Tạ Ứng căn bản thích cô!”
Cô đắc ý .
Tôi bình tĩnh nghiêng đầu, thẳng mắt cô :
“Vậy thì ?”
“Dù cũng sẽ tùy tiện thèm vị hôn phu của khác, điều lẽ liên quan đến gia giáo của .”
Lâm Du Nhiên dường như ngờ sẽ những lời , lập tức sững sờ.
Qua một lúc lâu, cô mới hiểu ý mỉa mai trong lời , sắc mặt trắng bệch.
Bình luận cũng bắt đầu chỉ trích:
[Chà, nữ chính trà xanh quá , thế ?]
[Đã làm còn cho , giả vờ thanh cao.]
[Có thể cho cô cút về nước ngoài ? Nhân vật đến giờ thừa thãi.]
Tôi để ý đến cô nữa, xoay về phía phòng tiệc.
ngờ Lâm Du Nhiên bày trò mới.
12
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Lâm Du Nhiên đăng một bài :
[Trở về gặp quan trọng.]
Kèm theo đó là bức ảnh tự sướng của cô mặc váy đỏ, cầm ly rượu vang trong phòng tiệc.
Không biết là cố ý vô tình, góc bên của bức ảnh xuất hiện bóng lưng của Tạ Ứng.
Tuy mờ ảo, nhưng cũng dễ nhận .
Bạn bè cô nhanh chóng nhận đó, lần lượt để bình luận:
[Là nắm quyền của tập đoàn Tạ thị cục cưng? Hai là thanh mai trúc mã !]
[Trời ơi, ngôn tình hào môn bước hiện thực .]
[Đẹp đôi quá, ship nha.]
…
Có chuyển tiếp bài cho , bắt đầu để bình luận mỉa mai:
[Dùng mọi thủ đoạn để đính hôn thì đã ? Không của thì cuối cùng cũng giữ .]
[Khuyên cô sớm nhận rõ hiện thực, trả Tạ Ứng cho bảo bối Du Nhiên .]
[Không biết hổ, cướp trúc mã của còn biết giữ ý tứ, vả mặt chứ gì!]
Tôi những dòng chữ trong tin nhắn riêng, cảm thấy thật cạn lời.
Tôi ngay lập tức cũng đăng một bài , một bức ảnh chụp chung của chúng và Đại Bạch, đó gì thêm.
Nhanh chóng chia sẻ bài , click xem, là Tạ Ứng.
Anh để bình luận: [Hạnh phúc nhé, Đường.]
[Anh cũng hạnh phúc.]
Người đàn ông bổ sung một lúc.
Tin đồn mạng tự động dập tắt, bây giờ dư luận phản pháo là Lâm Du Nhiên.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, khi dự án chốt, công ty tổ chức một buổi họp báo.
Khi buổi họp báo sắp kết thúc, cửa hội trường đẩy .
Lâm Du Nhiên mặc chiếc váy dài giản dị, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ tiều tụy.
Vừa xuất hiện, cô lập tức thu hút ống kính của tất cả máy .
Tiếng màn trập vang lên liên tục.
Lâm Du Nhiên quanh, ánh mắt cuối cùng dừng Tạ Ứng đang ở hàng ghế đầu.
“A Ứng.”
Cô khẽ gọi, nước mắt lưng tròng.
“Em gọi điện cho , máy, còn cách nào em mới tìm đến đây.”
“Những gì mạng đều là giả đúng ? Thật căn bản thích cô , đính hôn chỉ vì lợi ích, đúng ?”
Tạ Ứng mặt cảm xúc ngẩng đầu lên: “Cô là ai?”
“Anh nhớ em ? A Ứng, chúng từ nhỏ đã lớn lên cùng mà.” Cô ngẩng đầu, cố gắng khơi gợi lòng thương hại của Tạ Ứng.
Tạ Ứng mặt cảm xúc lên, đó nghiêng đầu , giải thích:
“Không quen biết.”
Nghe , Lâm Du Nhiên cứng đờ tại chỗ.
Cô bắt đầu biện minh: “Sao quen biết chứ? Hồi nhỏ chúng sống cùng mà!”
Nghe , Tạ Ứng lạnh lùng : “Vậy , biết?”
“Tôi chỉ biết khi nhà họ Lâm sụp đổ, ba mẹ cô tù, khi còn cố là họ hàng, gửi gắm cô cho nhà họ Tạ, nhưng điều đó thì liên quan gì đến ? Sau mười hai tuổi, đã chuyển khỏi nhà tổ của nhà họ Tạ sống một , còn cô mười ba tuổi mới đến nhà họ Tạ, số lần chúng gặp mặt e là đến ba lần.”
“Ai cũng thể là trúc mã của cô, chỉ riêng là thể.”
Hội trường im lặng, chỉ còn tiếng màn trập vang lên liên tục.
Vẻ mong đợi trong mắt Lâm Du Nhiên dần sụp đổ:
“Không, như , còn nhớ ? Lúc em mới đến nhà họ Tạ bắt nạt, đã giúp em giải vây nhiều lần, còn sai đưa thuốc cho em.”
“Đó là bởi vì cũng từng cảnh giống hệt như cô, nên ai giống nữa, hiểu ?”
“Nếu điều khiến cô hiểu lầm, xin .”
“ điều cũng chứng minh rằng nếu đổi là khác làm những việc , cô sẽ yêu đó, là trường hợp đặc biệt.”
…
Giọng của đàn ông vang vọng trong đại sảnh.
Lâm Du Nhiên chết trân tại chỗ, đầy vẻ thể tin :
“Không thể nào, như …”
Tạ Ứng dây dưa thêm, bước lên sân khấu nắm tay định rời .
Lâm Du Nhiên đột nhiên hét lên:
“Cô đã , quên ? Cô thích Giang Tự chứ . Tống Đường ghét lắm!”
Tạ Ứng dừng bước, nhưng đầu :
“Tôi biết.”
“ thì đã ? Tôi nguyện lòng ở bên Tống Đường, dù là thứ ba.”
Nói xong, nắm tay rời .
Để mọi trong hội trường hóa đá.
Tạ Ứng chân dài bước rộng, gần như là kéo về phía .
Cuối cùng, đẩy trong xe.
Tạ Ứng đóng cửa xe, lời nào, một lặng lẽ lái xe.
Chỉ khí chất lạnh lùng quanh và đôi lông mày nhíu mới bộc lộ tâm trạng tệ hại của .
Xe dừng ở bãi đậu xe ngầm, nhưng mở cửa.
Im lặng hồi lâu.
“Tống Đường… Cô là thật ?”
Giọng Tạ Ứng khàn đặc.
“Em vẫn luôn ghét , từng thích ?”
“Lúc dạo trong hội trường, những đó đều , em chỉ coi trọng tiền của … Còn em căn bản chỉ đang lợi dụng .”
Nói đến cuối cùng, giọng còn run nhẹ.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay .
Tim thắt , vội vàng lau nước mắt cho .
hai tay Tạ Ứng nắm giữ giữa trung.
Anh như một loài động vật nhỏ bé cô đơn đang tìm kiếm ấm, nhẹ nhàng áp mặt lòng bàn tay .
“Tống Đường, em thể thích một chút ?”
Tạ Ứng nhỏ giọng .
“…”
Mẹ nó.
Quả nhiên vẫn chịu nổi cảnh đàn ông trai rơi lệ.
“Đừng nữa.”
Tôi dịu dàng .
Nghe , nước mắt của Tạ Ứng càng tuôn rơi nhiều hơn.
Tôi biết rõ mọi lời ngon tiếng ngọt đều trở nên vô cùng nhạt nhòa hành động.
Vì nâng mặt lên, hôn xuống.