Vân Kỳ Mộng Ỷ - Chương 3
04
Đại ca định làm gì ? Định giành tỷ tỷ với Thái tử điện hạ , định công khai đối đầu với quyền lực hoàng gia ? Thật hợp lý chút nào.
Không nhất thiết làm theo cách thẳng thắn như , ngươi thể nghĩ cách khác, dù thì đường vòng cũng là một cách.
Buổi tiệc thưởng hoa đúng là một quả b//om n//ổ tung phủ tể tướng. Ta uống một miếng nước để trấn tĩnh.
“Vậy Thận nhi ưng ý cô nương nhà ai?”
“Con gái của tể tướng, Lý Vân Kỳ.”
Nếu nhờ sự giáo dục khắc sâu trong x//ương cốt mười mấy năm qua, chắc chắn đã phun nước . Cả sững sờ, đây là trò gì ?
Không lẽ ngươi thật sự đang đường vòng để cứu nước, và chính là đường vòng đó ? Thật là tai họa từ trời rơi xuống.
Chưa kịp để lời nào, Tứ hoàng tử đã kêu lên: “Ta đồng ý!”
Lại một lần nữa khiến giật . Việc liên quan gì đến ? Ta mở miệng , nhưng chẳng ai cho cơ hội, dù gì cũng là nhân vật chính của sự kiện . Các ngươi thể coi như một con ?
Thái tử vốn luôn lạnh lùng ít , nay lên tiếng yêu cầu Tứ hoàng tử làm loạn, Hoàng hậu thì hòa giải, các phu nhân trong phủ chúc mừng, một số quý nữ với ánh mắt chờ đợi xem kịch, còn những hâm mộ cuồng nhiệt của tỷ tỷ thì uống rượu giải sầu, tiếc nuối vì thể giành mỹ nhân.
Buổi tiệc kết thúc trong sự ngơ ngác của tỷ tỷ và những cú sốc liên tiếp của .
Trên xe ngựa, cạnh tỷ tỷ, cần hành động , quỳ xuống mặt tỷ tỳ ôm lấy chân tỷ mà nức nở: “Tỷ tỷ ơi, làm đây, làm đây? Tôn tài tử còn khi đỗ đạt sẽ đến hỏi cưới , gả cho khác ! Hu hu ~”
Ta , nhưng là giả vờ . Lúc còn quan tâm đến lễ giáo gì nữa, đại phu nhân đang ở bên cạnh, dám thẳng về chuyện của tỷ và Nhị hoàng tử, nhưng Tôn Tú tài – Tôn Chí Văn là học trò của cha , xuất thân hàn môn, chăm chỉ cầu tiến, đã chọn làm phu quân hiền lành của , cha mẹ cũng đã qua đời hai năm , cha mẹ chồng, cũng chị em chồng, tính tình khiêm tốn, dù công thành danh toại mà trở nên đa tình, nhớ rằng là con gái của ân sư, chắc chắn sẽ ngược đãi .
Trong hai năm qua, càng ngày càng hơn, đã vô tình hoặc cố ý tán tỉnh , cũng đã nảy sinh ý định chỉ lấy . Ta chắc chắn sẽ sống .
giờ thì dám chắc nữa, thể để tỷ tỷ nghĩ rằng đang giành nam nhân của tỷ.
Tiểu cùng tuổi với , ỷ việc tiểu nương của cha sủng ái, đã nảy sinh ý định tranh giành với tỷ tỷ, đã thấy thủ đoạn của đại phu nhân, và tỷ tỷ cũng là thù tất báo.
Khi còn nhỏ, tỷ tỷ đã ghét tiểu , nhưng tiểu nương của dù cũng biết an phận, nhưng đó bà mang thai con trai, phủ tể Tướng vốn chỉ một đích trưởng tử là trưởng .
Bà nên kiêu ngạo như , tự hủy hoại hai đứa con của . Đứa trẻ đó sống nổi một tuổi thì đã chet yểu. Cuối cùng, tiểu và tiểu nương của nàng gặp kết cục như thế nào, đã tận mắt chứng kiến.
Ta dám. Ta dám để họ nghĩ rằng ý định vượt quyền. Hơn nữa, vốn dĩ cũng ý định đó.
Tỷ tỷ đẩy , đại phu nhân cũng quở trách rằng dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Ta xuống một bên, nức nở nhỏ giọng, dám làm loạn thêm nữa.
Đại phu nhân ơi, tỷ tỷ ơi, biết các cũng phiền lòng, nhưng xin đừng trút giận lên , hãy nhớ rằng, cũng giống như các , đều là nạn nhân.
Về đến nhà, đại phu nhân đương nhiên sốt ruột bàn bạc đối sách với cha, tỷ tỷ mắt đỏ hoe cũng theo, là một trong những nạn nhân, cũng ý thức im lắng .
Cha thong thả uống trà, đại phu nhân đến khô cả miệng, nhưng cha vẫn giữ vẻ mặt như cũ, phu nhân cũng nhận điều .
Cha đặt tách trà xuống : “Việc biết, cũng là ý của .”
Đại phu nhân tròn mắt kinh ngạc, tỷ tỷ cũng mở to mắt, thật khi thấy cha uống trà, đã biết rằng cha nhất định đã biết chuyện từ lâu. cũng mở to mắt.
Cha là thâm sâu, nhiều năm lăn lộn trong quan trường, đã sớm biết cách bộc lộ cảm xúc, hơn nữa cha còn giữ một chức vị khác, đó là thầy của Thái tử.
Thái tử cưới trưởng nữ của ông, làm cho ông biết . Vậy là một mắt xích nào trong kế hoạch đây?
“Cha, Mộng nhi gả cho Thái tử.”
“Cha, Vân nhi cũng gả cho Nhị hoàng tử.” Ta phụ họa.
“Kháng chỉ là tội gì hả? Vân nhi.” Cha nheo mắt .
Hỏi làm gì, hỏi tỷ tỷ chứ, chỉ thuận miệng theo tỷ thôi mà. Ta cúi đầu: “Cách chức, ch//ém đầu, tru di cửu tộc.”
“Vậy con gả ?”
Chet tiệt, ông cũng biết hỏi tỷ tỷ thể phản đối, tỷ thể chet cũng gả. Ông hỏi , ông biết cốt khí mà. Ông biết là kẻ dễ ức hiếp nhưng ông thật sự hỏi .
“Con gả.” Giọng run rẩy.
“Ta còn nhiều công văn cần xử lý, lẽ các con hôm nay cũng mệt , về nghỉ ngơi .” Lời của cha cho phép bất cứ ai phản bác.
khỏi cửa, liền òa , chạy về viện Tử Lan. Mặc kệ đại phu nhân và tỷ tỷ phía .
Chạy về đến viện, mẹ đang bên lan can sách, cửa sổ nửa mở, gió nhẹ thổi qua bà, mấy sợi tóc lòa xòa khẽ lay động, thật mềm mại, thật .
Từ nhỏ đến lớn, luôn thấy bà . Có lúc lười biếng, lúc tùy tiện, lúc tinh tế. Nhìn từ các góc độ khác , mẹ là những bức tranh khác .
Trên mặt làm gì dấu vết của nước mắt. Chạy về đến đây, chẳng qua chỉ là giông to mà mưa nhỏ. Thôi Nùng bước đến đón , nhẹ trách Phong Hồng phía : “Sao ngươi để nhị tiểu thư chạy nhanh như , tóc tai rối hết cả .”
Thôi Nùng là tỳ nữ thân cận của mẹ , Phong Hồng là tỳ nữ của , nàng lớn lên cùng , nhỏ hơn một tuổi, tính tình cũng hoạt bát.
Trong viện Tử Lan nhiều tỳ nữ, chỉ Thôi Nùng, Phong Hồng và hai làm việc nặng, mẹ thích yên tĩnh, chừng đó là đủ .
Ta chạy phòng, nhào lòng bà, bà , luôn năng nhẹ nhàng. Ta thích làm nũng với bà. Mẹ dùng ngón tay thon dài vuốt ve búi tóc lỏng lẻo của .
Bình tĩnh lắng Phong Hồng kể những gì đã xảy hôm nay. Nghe đến cuối, bà nhẹ nhàng vỗ lưng : “Thế gian quả thật dễ dàng với nữ nhân, mọi thứ đều là số mệnh.” Bà thở dài một tiếng.
Ta biết, bà cũng cách nào, bà thể làm gì . Cả cuộc đời bà, chẳng cũng giam cầm trong cái viện Tử Lan nhỏ bé ?
Một như mẹ , cũng chỉ thể chịu cảnh tù túng cả đời. Ta gì đặc biệt chứ. Ta đức hạnh gì mà thể dễ dàng đạt một tương lai sáng lạn.
Từ khi sinh , mẹ đã tự giam trong viện , cha mỗi tháng đều đến hai lần. Bà bao giờ tranh sủng, cũng chủ động tìm cha, ngược là cha, mỗi khi đến viện Tử Lan trở nên chút hạ .
, chính là hạ . Chẳng hề quá chút nào. Ta biết khi sinh , cha và bà đã xảy chuyện gì, nhưng biết, cha yêu bà.
Hôm nay, mẹ phá lệ, để Thôi Nùng mời cha đến dùng cơm tối. Đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm kể từ khi sinh .