Váy Công Chúa Màu Đen - Chương 3
12
Khi mọi rủ rê chuyển địa điểm để ăn khuya.
Tôi liếc thời gian, đã còn sớm.
Sau khi cùng chủ sự chào hỏi liền khỏi phòng bao.
Đang lúc do dự nên gửi tin nhắn cho Chu Độ thì một bàn tay kéo xuống cầu thang.
Đó là Lục Tây Châu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận là .
Tôi lập tức buông lỏng cảnh giác.
Mùi rượu nồng.
Tôi phát hiện tâm trạng lắm.
“Lục Tây Châu, đang tức giận ?”
Ai dám chọc giận ?
Lục Tây Châu đột nhiên tới gần , nhạo:
“Cậu đang hỏi, là Lục Tây Châu 19 tuổi là Lục Tây Châu 27 tuổi?”
Trong nháy mắt, đầu của phảng phất búa gỗ hung hăng gõ xuống.
Chẳng lẽ Lục Tây Châu cũng xuyên về quá khứ?
Mượn ánh đèn yếu ớt trong hành lang để quan sát kĩ hơn.
Mặc dù mặt chỉ mặc áo thun ngắn tay bình thường, nhưng ánh mắt đỏ của còn chút cảm giác thiếu niên nào.
Thay đó, chỉ còn là ngọn lửa giận dữ và sự kiêu ngạo của những kẻ nắm quyền.
Tôi biết đối mặt với như thế nào, tay nắm chặt túi, dùng sức.
“Anh trở về từ khi nào?”
“Vừa .”
Mới xuyên trở về liền tin tức cùng khác tỏ tình.
Trong lòng tích tụ sự nóng nảy, chỗ phát tiết.
Lục Tây Châu 19 tuổi đã tức giận, Lục Tây Châu 27 tuổi càng tức giận hơn!
Tôi bĩu môi.
“Anh tức giận cái gì, làm sai cái gì cả.”
“Trước chúng là vợ chồng, nhưng hiện tại chúng kết hôn, còn bằng đều tự tìm kiếm…”
Lời còn dứt, đã đôi môi lạnh như băng chặn .
Thay vì là hôn, thì chính xác hơn là đang cắn .
Vị tanh của máu tản giữa cánh môi, đau đến liều mạng trốn về phía , nhưng lưng là mặt tường lạnh như băng.
Người mặt đẩy cũng đẩy .
Không biết bao lâu, mới buông .
Môi cắn, đau đến nức nở.
“Lục Tây Châu.”
“Anh dựa cái gì mà bắt nạt .”
Tay càng dùng sức siết chặt cánh tay , giọng lạnh như băng:
“Thật sự cùng tên ở chung một chỗ , em coi như chết ư?”
Tôi lời nào, chỉ uất ức rơi nước mắt.
Hắn ép hỏi : “Thẩm Dạng, em ghét ?
Tôi ghét ?
Lúc thì lẽ là như .
Trong cơn say, nghĩ mãi mà rõ vì Lục Tây Châu thích còn chịu buông tha cho .
Không đợi trả lời câu hỏi của , Lục Tây Châu mang theo mùi rượu hôn lên.
Trong gian chật hẹp, mập mờ xen lẫn men say ngừng tăng lên.
Giữa những lần cắn môi đắng ngắt, thấy .
“ cho dù em chán ghét , cũng dừng .”
13
Cuối cùng, buổi tối đó kết thúc bằng một cái tát mà dành cho Lục Tây Châu.
Sau khi với Chu Độ rằng trong nhà phái tới đón, càng nghĩ càng ảo não.
Lục Tây Châu là cố ý cắn nát miệng .
Hại kế hoạch tỏ tình của phá hỏng.
Sáng hôm khi tỉnh , điện thoại di động khởi động đã nhận một đống tin nhắn mật thiết.
Tất cả đều đến từ một .
[Mặc kệ em nghĩ như thế nào, trong mắt chúng vẫn là vợ chồng.]
[Em cùng Chu Độ ở chung một chỗ, nhất là giết chết cái tâm tư .]
[Điều 1041 của Luật Hôn nhân, hôn nhân và gia đình nhà nước bảo vệ, thực hiện chế độ hôn nhân tự do, một vợ một chồng, bình đẳng nam nữ, v.v.]
[Luật hôn nhân điều 1042, cấm kết hôn với khác khi đang vợ hoặc chồng, cấm gia đình sống chung với khác, cấm bạo lực gia đình, cấm hành vi ngược đãi và bỏ rơi các thành viên trong gia đình!!!]
[Thẩm Dạng, em thấy ?]
“…”
Điều thu hút sự chú ý của là ba tin nhắn cuối cùng.
Nó gửi lúc 7 giờ sáng.
[Tỉnh ?]
[Em còn đau ?]
[Xuống đây, mua thuốc mỡ cho em .]
Cho nên……
Tối hôm qua khi đưa về nhà, từng rời ?
Tôi kéo rèm cửa sổ , quả nhiên thấy bóng dáng ghế dài lầu.
14
Tôi xuống lầu, thuận tay cầm một ly sữa đậu nành ép xong.
“Uống xong mau về nhà ngủ. ”
Tôi tự thuyết phục .
Nếu sợ thật sự ở mãi lầu, sẽ bụng như .
Hắn nhận lấy sữa đậu nành.
Tôi liếc mắt , vết thương bên khóe miệng so với còn nghiêm trọng hơn một chút.
Người là chó, vì cắn , ngay cả chính cũng cắn.
Tôi lên tiếng khuyên :
“Lục Tây Châu, mười năm trong lòng chúng đều chứa khác, kết bạn sống tạm bợ qua ngày.”
“Bây giờ chúng đều đã trở , còn lặp loại sai lầm ?”
Lục Tây Châu lạnh lùng ngắt lời :
“Đừng nghĩ về nó nữa.”
“Anh em chỉ thể ở cùng một chỗ với .”
Tôi tức giận đến mức giậm chân.
“Sao tệ hại như , trong lòng thích Từ Ương Ương chết, còn cho theo đuổi hạnh phúc?”
Lục Tây Châu nhíu mày.
“Anh thích Từ Ương Ương.”
“Hôm đó lúc và Từ Ương Ương ở phòng y tế cũng ở đó, tất cả những gì hai đều thấy.”
“Chính miệng thích , dựa cái gì tới quản ?”
Lục Tây Châu nghẹn lời, chính miệng thích Thẩm Dạng lúc nào?
Rất nhanh, hiểu rằng hôm đó sự hiểu lầm.
“Thẩm Dạng.”
“Ý “ ” là bởi vì thích em mới từ chối cô , mà là cho dù em, cũng sẽ từ chối tình cảm của cô .”
“Lúc đau đầu dữ dội, lười nhiều lời.”
“Sớm biết em ở đó, đã đầy đủ .”
Vòng vo một hồi, chỉ thấy đau đầu.
Có quỷ mới tin .
Tôi bĩu môi, dậy chuẩn về nhà ngủ một giấc.
“Thẩm Dạng.”
Lục Tây Châu gọi .
Tôi dừng .
“Chân của khỏi , thể lên.”
Tiếng gió bên tai nhỏ.
Tôi thấy giọng của Lục Tây Châu.
Trong giọng đó, ẩn giấu một tia run rẩy thể phát hiện.
15
Lúc đưa Chu Độ nước ngoài, hai nhà chúng đều ở đây.
Lúc qua cửa an ninh, đầu nở nụ với .
Trên đường về, đã suy nghĩ nhiều.
Giống như khi sống , Chu Độ cũng từng với những lời như .
đó là với Thẩm Dạng của năm 18 tuổi.
Lúc đó Thẩm Dạng hiểu, cũng dám hiểu.
Đêm hôm đó, cho dù là mượn ý say, thể cũng thể tỏ tình?
Ngay cả khi trở thời trung học, tâm trí đã còn là một cô gái 18, 19 tuổi.
Thẩm Dạng 18 tuổi thấy khuôn mặt Chu Độ thì nhịn tim đập nhanh, ở cùng một chỗ với .
Thẩm Dạng, ở tuổi 26, theo bản năng thường suy nghĩ nhiều.
Chẳng hạn như:
Chu Độ hoài bão lớn ở nước ngoài, gây dựng sự nghiệp lớn.
Mà rời nhà quá xa, cũng hoài bão xa vời.
Lúc rảnh rỗi thích các môn thể thao kích thích như leo núi, đua xe.
Tôi thích ở nhà trồng hoa hơn.
Tính cách ôn nhu của là bên ngoài, bên trong cất giấu sự tàn nhẫn khác biết.
Mà trái ngược với .
“……”
Từ khoảnh khắc gặp ở sân bay, lẽ nên hiểu.
Tôi và Chu Độ thích hợp ở bên .
Có lẽ bất tri bất giác đã sớm thích một khác……
16
Khi khỏi sân bay.
Một ăn xin vô tình va vai .
Hắn vội, nhưng vẫn xoay mặt qua tiếng xin .
“Thật xin .”
Tôi kéo khóe môi: “Không .”
Khuôn mặt vô cùng hiền lành, cũng quen mắt.
nghĩ nát óc cũng nghĩ là đã gặp qua ở .
Cho đến khi bóng lưng của càng chạy càng xa, biến mất ở trong biển mênh mông.
Đêm đó, mơ thấy đã từng bắt cóc.
Đó là một vụ bắt cóc mà theo lời cảnh sát thì nguy hiểm, nhưng ngủ say và biết gì.
Trong giấc mơ, trở về năm đầu đại học. Đến năm thứ ba, khi đang đường, đột nhiên hai đàn ông lạ mặt bắt cóc.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của chỉ hình ảnh chuốc thuốc mê và trói ghế .
Khi tỉnh , phát hiện chỉ thương nhẹ và trong bệnh viện.
Cảnh sát bên giường bệnh, giải thích cho cha mẹ rằng tình huống lần nghiêm trọng.
Hai tên bắt cóc đã trốn tránh pháp luật suốt năm sáu năm, gần đây mới cảnh sát theo dõi.
Để tiếp tục trốn chạy, bọn chúng đã quyết định bắt cóc làm con tin.
Tôi chính là con tin may mắn đó.
Nếu kế hoạch trốn chạy phát hiện, bọn chúng chắc chắn sẽ ngần ngại giết để làm vật che chắn.
May mắn thay, chiếc xe của bọn chúng đã gặp tai nạn giao thông đường, một chết, một thương nặng.
Họ cảnh sát bắt ngay tại chỗ. Góc độ va chạm khá may mắn, khiến ghế nơi thương tổn ít nhất.
Nhờ , thoát khỏi mà thương gì.
Trong khi âm thầm cảm thấy may mắn, cảnh tượng trong giấc mơ đột nhiên thay đổi.
Trên xe của bọn bắt cóc, trói ở ghế , bất tỉnh nhân sự.
Tên bắt cóc ghế lái phụ lo lắng gương chiếu hậu.
“Đại ca, phía ngoài xe cảnh sát còn một chiếc xe thể thao đang theo sát chúng .”
Tên bắt cóc lái xe đổi sắc mặt, chỉ nở một nụ dữ tợn như ác quỷ.
“Mặc kệ .”
“Xuống đoạn đường chúng thể cắt đuôi bọn họ.”
Khi gần đến ngã ba, chiếc xe thể thao đột nhiên tăng tốc, với tốc độ nhanh chóng làm mọi kịp phản ứng, hung hăng đâm xe của bọn bắt cóc.
Tiếng gầm rú, tiếng còi báo động, tiếng la hét… tất cả cùng tràn tâm trí .
Vô số cảnh sát vây quanh, trong bụi bặm dày đặc, thấy rõ ghế lái chiếc xe thể thao – Lục Tây Châu. Máu tươi chảy ồ ạt từ trán xuống, đã bất tỉnh.
Tôi vội vã chạy đến cứu , nhưng từ đầu đến cuối, chỉ như một xem, thể cử động.”
Cảnh tượng một lần nữa chuyển đến bệnh viện.
Lúc đây, thấy thư ký riêng của Lục Tây Châu, Tiểu Trần.
Đèn phẫu thuật tắt.
Bác sĩ , hướng về phía Tiểu Trần lắc đầu.
Bác sĩ : “Chân của Lục tổng cuối cùng vẫn giữ .”