Vô Cớ Trêu Chọc - Chương 2
5.
Đoàn một đoạn đường, dừng một trà quán.
Ta vén rèm xe, Thẩm Dịch Chi đã chờ sẵn bên cạnh, đưa tay .
khi đặt tay lên cánh tay , phát hiện thân thể căng cứng, dường như kháng cự sự đụng chạm của .
Ta : “Thẩm tướng quân dường như thích , biết bản công chúa đã đắc tội tướng quân ở ?”
Thẩm Dịch Chi vốn luôn cụp mắt, bỗng ngẩng lên .
【Thích ư? Kiếp thích bao nhiêu, kiếp hận bấy nhiêu.】
【Tống Thừa Hoan, nàng đem chân tình của đùa bỡn trong lòng bàn tay, giờ còn mặt mũi những lời .】
miệng : “Công chúa ? Thẩm mỗ ý đó.”
Ta gật đầu: “Nếu , Thẩm tướng quân cùng chung bàn , vài điều thỉnh giáo tướng quân.”
【Nàng làm gì?】
【Dù nàng làm gì, cũng sẽ tin nàng nữa.】
【Kiếp , nàng binh quyền, thậm chí mạng , đều cho, lần quyết mềm lòng để nàng lừa gạt…】
Ta thản nhiên lắng tiếng lòng của đối diện.
Xem , kiếp thực sự nợ .
Ta nhặt miếng bánh lớn nhất bàn, đưa tới mặt Thẩm Dịch Chi.
“Thẩm tướng quân tận trung tận lực, suốt đường vất vả, bản công chúa cảm kích, gặp phụ hoàng, sẽ nhiều lời khen ngợi tướng quân.
“ tướng quân yên tâm, đối với tướng quân ý gì.”
Ta nghĩ nên rõ ràng, tránh để lo lắng.
Thẩm Dịch Chi mắt , chậm rãi nhận lấy miếng bánh.
【Nàng ý với ?】
【Ha, nên vui mới đúng, đúng , lúc thật sự vui.】
【Tống Thừa Hoan, hy vọng nàng làm .】
Sau đó lên, hành lễ với .
“Vậy Thẩm mỗ xin tạ ơn công chúa.”
Ta về phía xa, chậm rãi : “Bản công chúa nhất định làm .”
…
Nghỉ ngơi một lát, đoàn tiếp tục lên đường.
Xe ngựa lắc lư, khiến buồn ngủ.
Sắp đến chùa Tướng Quốc, bên ngoài xe ngựa bỗng truyền đến tiếng náo động.
Xe vốn đang lắc lư đột ngột dừng , kịp đề phòng, suýt ngã khỏi ghế.
Lúc , biết ai hô lên “Bảo vệ công chúa”, đầu óc đang mơ màng lập tức tỉnh táo.
Gặp thích khách ?
Chẳng lẽ ngoài Thẩm Dịch Chi, còn giết ?
Bọn cướp bình thường ngu ngốc đến mức cướp xe quan gia, trừ phi là sát thủ chuyên nghiệp.
Vừa nghĩ , bên ngoài liền vang lên tiếng chém giết.
Ta biết võ công, chỉ thể co rúm trong xe, dám ngoài.
nhanh, liền thấy tiến gần .
Tim như nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng rút trâm cài tóc để phòng thân.
khi rèm xe vén lên, còn rõ đến, tay cầm trâm đã tê rần, chế ngự.
“Không mất mạng lúc thì theo .”
Người tới che mặt, ngữ khí bất thiện.
Tính mạng trong tay kẻ khác, buộc xuống xe theo .
Thấy bên ngoài đã loạn thành một đoàn, ánh mắt tự chủ tìm kiếm Thẩm Dịch Chi võ nghệ cao cường.
Dù nữa, hôm nay nhiệm vụ của là hộ tống .
Khi phát hiện , kìm mà kêu lên: “Thẩm tướng quân cứu !”
Thẩm Dịch Chi thấy, về phía .
như thấy bắt cóc, vẫn ung dung đấu với mấy sát thủ mặt.
Đối với tiếng kêu cứu của cũng làm ngơ.
Nhìn thấy kẻ cướp dẫn càng lúc càng xa, thậm chí nhẫn tâm thu hồi ánh mắt.
Một trái tim dần lạnh .
Ta thật ngờ Thẩm Dịch Chi dùng chiêu mượn đao giết .
Kẻ cướp ném lên lưng ngựa, cam lòng, luôn chằm chằm về phía Thẩm Dịch Chi.
cho đến lúc ngất , Thẩm Dịch Chi cũng bất kỳ phản ứng nào.
Hắn hận đến mức …
6.
Ta đã nghĩ, lần lẽ sống nổi .
Nợ của Thẩm Dịch Chi coi như trả một cách gián tiếp, cũng .
Mơ hồ nhớ một chuyện lâu đây, đó là đêm lễ cập kê của .
Mẫu hậu đem đến y phục sẽ mặc trong lễ cập kê.
Ta thử mặc lên, liền tự hào chằm chằm xem xem .
“Con lớn , càng ngày càng giống phụ hoàng con năm xưa.”
“Không biết Hoan Hoan làm gì?”
Từ đến nay, nhiều đều , Tống Dực giống mẫu hậu, còn giống phụ hoàng hơn.
Ta đảo mắt, hì hì : “Con giống phụ hoàng, làm một thật lợi hại.”
Mẫu hậu nhướng mày, dùng giọng thăm dò hỏi: “Ồ, chẳng lẽ Hoan Hoan làm hoàng đế?”
Ta nghĩ ngợi, buột miệng :
“Nếu phụ hoàng đồng ý, cũng thể mà.
“Con và thái tử ca ca đều là con của , làm , con tự nhiên cũng .”
Lúc đó ý thức lời gì .
Hoặc là do cưng chiều nhiều năm khiến quên mất, chỉ là một công chúa, thể so sánh với thái tử.
Những lời nếu truyền ngoài, chắc chắn sẽ trị tội đại nghịch bất đạo.
Mẫu hậu vội vàng bịt miệng , dùng giọng cảnh cáo :
“Lời nữa, mẫu hậu chỉ đùa với con thôi, biết ?”
Ta gật gật đầu, kéo tay mẫu hậu .
“Con đương nhiên biết, con chỉ chơi thôi, Hoan Hoan còn nhỏ, chuyện còn xa lắm, mẫu hậu về nghỉ ngơi .”
Sau đó lâu, chuyện hôn nhân của liên tục nhắc đến.
Ta hậu tri hậu giác hiểu , vô tâm, hữu ý.
Những lời , lẽ chỉ mẫu hậu thấy, cũng lẽ đã tâm .
Sự cưng chiều mà tự cho là đúng, cũng chỉ duy trì trong tình huống đe dọa đến lợi ích của họ.
…
7.
Ta ném lên đống cỏ trong ngôi miếu hoang.
Mặc dù đám sát thủ đó đều che mặt, nhưng từ đôi mắt lộ vẫn thể thấy đầy ác ý.
Chúng che giấu mà quan sát từ đầu đến chân, thậm chí thấy tiếng nuốt nước bọt.
Dường như chỉ cần lệnh một tiếng, chúng sẽ cùng lao .
Lúc , tên cầm đầu thô lỗ bẻ miệng , nhét một viên thuốc.
Sau đó : “Mọi đừng vội, đợi dược hiệu phát tác, để nàng tự đến cầu xin chúng , ha ha ha…”
Ta từng chịu nhục nhã như , tức giận cắn tay khi còn kịp rút .
Hắn đau đớn, tát mạnh mặt .
“Đã rơi tay chúng , khuyên ngươi ngoan ngoãn một chút, còn thể ít chịu khổ.”
Ta tát đến hoa mắt chóng mặt, đồng thời trong cơ thể bắt đầu truyền đến cảm giác khác lạ.
Nghĩ rằng thà giết còn hơn chúng làm nhục đến chết, chi bằng cắn lưỡi tự tận.
Vì nhắm mắt , hạ quyết tâm.
Khi dồn sức cắn lưỡi, bên tai liên tiếp vang lên vài tiếng đau đớn.
Ta nghi hoặc mở to mắt, phát hiện đám sát thủ vốn còn thẳng đều đã ngã xuống.
Mà làm tất cả những việc , là Tạ Uyên dẫn đến.
Sao ở đây?
Tạ Uyên hướng hành lễ: “Công chúa, vi thần đến muộn.”
Ta định mở miệng , một trận nóng ran ập đến, cả khó chịu vô cùng.
“Ta… đây là làm ?”
Tạ Uyên cũng nhận sự khác thường của , lập tức đặt tay lên cổ tay .
Chốc lát , mới : “Công chúa đã trúng độc dược.”
“Dược gì?”
Tạ Uyên thu hồi ánh mắt, đột nhiên im lặng.
Ta chợt nhận điều gì, cách bắt mạch thành thục của , nhịn truy hỏi: “Có cách nào giải ?”
“Tạ Uyên nhất thời thể giải.”
Hắn dường như chút chột , cúi đầu dám .
tiếng lòng của từng chữ truyền tai .
【Kiếp cũng như , nàng vô tình trúng dược, trong lúc thần trí rõ đã coi thành khác, để làm dược dẫn. 】
【Giờ Thẩm Dịch Chi ở đây, chẳng lẽ chuyện cũ tái diễn? 】
【 công chúa căn bản thích , mỗi lần chỉ khi cãi với Thẩm Dịch Chi mới cùng hoan hảo. 】
【Trọng sinh một lần, vốn quan hệ với nàng… 】
Người bên cạnh biết tiếng lòng tiết lộ, vẫn chìm trong suy nghĩ của .
Ta thì kinh ngạc đến che miệng.
Xem giấc mơ là thật, kiếp quả thật tiếp xúc da thịt với Tạ Uyên.
Hiện tại và Thẩm Dịch Chi đều cắt đứt với .
càng biết, rốt cuộc là ai tính kế như .
Ta cố nén sự khó chịu trong cơ thể, cắn răng dậy, ngoài.
“Bản công chúa, cần ngươi cứu.”
Trên đời nam nhân chỉ Thẩm Dịch Chi và Tạ Uyên, kiếp lẽ đã cưỡng cầu, kiếp , mọi cứ tự an .
Tạ Uyên phản ứng , ngăn .
Ánh mắt lạnh lùng quét qua , quát: “Ai cho ngươi lá gan dám cản đường bản công chúa?”
Tạ Uyên mặt lóe qua vẻ lo lắng, đồng ý : “Công chúa, bây giờ ngài ngoài chính là cho những kẻ cơ hội.”
Ta khẽ một tiếng: “Vậy theo ý của Tạ đại nhân thì ? Ngươi đã cách giải dược , chẳng lẽ ở đây chờ chết?”
“Xin công chúa cho Tạ Uyên một chút thời gian.”
“Ngươi cảm thấy mâu thuẫn ?”
Ta kiên quyết rời , Tạ Uyên phía đột nhiên : “Vậy Tạ Uyên đành đắc tội.”
Lời dứt, liền cảm thấy cổ đau nhói, đó thân thể mềm nhũn, ngã lòng phía .
8.
Không biết đã qua bao lâu.
Ta như ý thức, nhưng mắt thế nào cũng mở .
Bên tai ngừng vang lên những âm thanh quen thuộc.
[Ta thật ngờ, Thẩm Dịch Chi trơ mắt công chúa bắt !]
[Nếu kiếp công chúa thử đến Tạ Uyên , Thẩm Dịch Chi đáng để công chúa bận tâm.]
[Tạ Uyên cũng tệ, sẽ như đây, đối xử với công chúa thật .]
[Công chúa, Tạ Uyên hối hận .]
[Dù công chúa đến tìm Tạ Uyên, Tạ Uyên cũng thể làm ngơ với công chúa.]
[Thực từ lâu Tạ Uyên đã ngưỡng mộ công chúa…]
[ công chúa vẫn tỉnh? Chẳng lẽ giải dược cho uống đủ?]
Chẳng mấy chốc, vị đắng tràn ngập khắp miệng.
Đầu nặng trĩu, .