Vụ Án Vương Quả Phụ - Chương 4
Bởi vì họ phá án chỉ cần tâm tư tỉ mỉ, lần theo manh mối tìm chứng cứ, mà còn vắt óc suy luận đủ kiểu.
Còn ca ca , chỉ cần triệu hồi hồn ma , hỏi rõ là ai giết là xong.
Chuyện lần đã tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của chúng , nếu hồn ma đó tự cũng biết ai giết thì ?
Ca ca mỗi ngày ngoài sách thì chỉ sách, từng xảy xung đột với ai.
Ta nghĩ nát óc cũng nghĩ , rốt cuộc từ xuất hiện một biết võ nghệ, biết chữ, biết tiếng địa phương, nhất định khiến ca ca thân bại danh liệt?
16.
Trời sắp sáng, lấy chiếc ô đen đã chuẩn từ , để Vương Liên Hoa trốn trong ô.
Ca ca một lời , đường đụng mấy .
Ta cũng mất hồn mất vía, trong đầu là chuyện của Vương Liên Hoa.
Hồi cha mẹ còn sống, điều kiện gia đình còn khấm khá, ca ca học ở thư phòng cũng là thư phòng nhất trong trấn.
Hắn từ nhỏ đã ham học, luyện một tay chữ .
Từ khi mười tuổi, hàng xóm liền thích đến nhà xin một bức thư pháp do .
Ca ca từ khi khai bút, mỗi ngày đều luyện chữ một canh giờ, ngày qua ngày khác, năm qua năm khác.
Cứ như trải qua mười mấy năm đông qua hè tới, mới thành tựu như ngày nay.
Muốn bắt chước chữ của , đó học vấn chắc chắn tầm thường.
Có là đồng môn cùng lớp với ca ca ghen tị với tài năng của , hãm hại ?
đó biết võ công, bạn học cùng lớp với ca ca là những kẻ mọt sách tay thể nâng, vai thể vác…
Hơn nữa nếu nhớ nhầm thì ca ca đã là cao nhất trong tư thục của họ .
“Ai nha!”
“A Phù, ngươi chứ?”
Ta ngẩng đầu , mới phát hiện và ca ca biết đã về nhà từ lúc nào, còn đụng Chu Dịch.
Chu Dịch cau mày thấy vạt váy lấm lem bùn đất của , đưa tay gỡ chiếc lá khô dính tóc :
“Mới sáng sớm chật vật thế , ?”
Lời làm ca ca tỉnh , ca ca kéo , để dấu vết đánh giá Chu Dịch mấy lần.
Lúc trong ngõ đã ít , trong đó một là Lưu đại nương nhanh miệng nhất.
“Hiền ca nhi, đa tạ quan tâm.”
“Ta và A Phù mấy ngày nay đều đang tìm chứng cứ lật bản án, hiện tại , đã thu thập ít !”
Ca ca tăng âm lượng, nho nhã chắp tay chào hàng xóm:
“Sáng mai sẽ đến huyện nha đánh trống kêu oan, các vị đại gia đại nương thúc thúc thẩm thẩm nếu rảnh, thể đến phủ nha xem.”
“Ta oan, qua ngày mai, chân tướng sẽ tự sáng tỏ!”
17.
Ca ca xong, kéo nhà đóng cửa , ngăn tất cả những ánh mắt tò mò ở bên ngoài cửa.
Sau một lúc yên tĩnh, trong ngõ nhỏ tiếng xôn xao, kích động.
“Thiên gia! Ta nhầm chứ? Tống Thanh Xuyên đánh trống kêu oan?”
“Cái trống thể gõ bừa , nếu oan tình, sẽ đánh năm mươi đại bản đấy! Thân thể của tiểu tử nhà họ Tống , năm mươi gậy liền sẽ mất mạng!”
“Ta đã , với dung mạo và công danh của Tống Thanh Xuyên, những cô nương ái mộ ở trấn thể xếp từ đầu thành Tây đến đầu thành Đông, coi trọng Vương quả phụ !”
“ , đúng , Vương lão bản mở tửu lâu ở trấn ưng ý , đã nhiều lần gả con gái cho !”
“Chắc chắn là oan , Xuyên ca nhi là lớn lên, tuyệt đối loại như ! Lần đúng là chịu oan lớn !”
Hàng xóm láng giềng bàn tán xôn xao, lời lẽ cũng dần thay đổi.
Cái trống kêu oan cửa huyện nha quả thực quá nổi tiếng, nếu bằng chứng xác thực, tuyệt đối sẽ ai chán sống mà gõ cái trống .
Ta mắt sáng rỡ ca ca, quả nhiên là tài tử lợi hại nhất huyện chúng , ca ca đúng là thông minh!
Ca ca thấy dáng vẻ của , vỗ vỗ đầu :
“Tiểu quỷ cơ linh, đoán ?”
Chúng tìm hung thủ nhưng hung thủ thể tìm chúng .
Ca ca đây là dùng danh tiếng của trống kêu oan để lừa đó, đó đã thể nửa đêm phóng hỏa nhà Vương quả phụ, hẳn là một kẻ tâm ngoan thủ lạt.
Nếu cảm thấy chúng đã phát hiện chân tướng, thì tối nay, chắc chắn sẽ đến nhà chúng .
Tiếng ồn ào trong ngõ mãi tan, những còn tránh chúng như tránh rắn rết, hôm nay đều đổi một bộ mặt khác.
Cửa liên tục gõ, tặng trứng gà, tặng bánh bao, thậm chí còn tặng tiền đồng.
Hôm ca ca đỗ án thủ, nhà cũng náo nhiệt như .
Chỉ là khi xảy chuyện, những hàng xóm lấy hết đồ tặng về, sợ chúng liên lụy.
Ta đống bánh trái chất thành núi bàn, nhịn nghĩ nếu ngày mai ca ca kêu oan thành, những thứ , bọn họ lấy về ?
Tình ấm lạnh, đúng là buồn .
18.
Người đến cuối cùng là mẹ của Chu Dịch, bà thậm chí còn dẫn theo một bà mối.
Vừa cửa, bà tiên là đánh giá một lượt căn nhà, đó mới chép miệng khinh thường:
“Căn nhà vẫn quá cũ , làm của hồi môn thì đúng là quá khó coi.”
Của hồi môn?
Ta ngơ ngác bà , biết trong hồ lô của bà bán thuốc gì.
Thấy gì, bà mối đảo mắt, uốn éo tới nắm lấy tay :
“Ôi chao, chờ đến khi án của Tống án thủ lật , ngày lành của cô sẽ đến!”
“Mẹ chồng tương lai của cô mắng cô, cũng đều là vì cho cô, một nhà đừng để bụng!”
Bà mắng, chẳng lẽ là chỉ khi ca ca xảy chuyện, mẹ của Chu Dịch chặn đường, vô cớ mắng một trận ?
Mẹ của Chu Dịch thấy lời , hừ lạnh một tiếng:
“Nhà các cha mẹ như , theo lý mà cũng coi trọng.”
“ mà ai bảo Dịch ca ca để mắt đến ngươi, nhất quyết cưới ngươi chứ.”
“Thôi , công danh tú tài cũng tạm đủ để định hôn, lễ cưới, đợi đến khi trưởng của ngươi đỗ cử nhân hãy làm.”
“Ta cũng yêu cầu gì khác về của hồi môn, dùng căn nhà làm của hồi môn là , đến lúc đó đợi nhà chúng mua cái viện của Vương quả phụ, ba cái viện liền thành một nhà, đến lúc đó sinh bảy tám đứa con trai cũng đủ ở.”
Tôi nhịn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn :
“Phỉ!”
“Sao ngươi mặt dày như , mở miệng là đòi nhà của !”
“Muốn nhà cũng , đợi đến khi ngươi chết sẽ tự tay đốt cho ngươi một bộ nhà ba gian! Đốt cho ngươi thêm tám mươi đứa cháu, để ngươi xuống âm phủ mở hậu cung!”
19.
“Phụt~”
Ca ca từ nhà vệ sinh , nhịn bật :
“Nha đầu càng ngày càng phép tắc, dù Chu đại nương cũng là trưởng bối, bà thì đuổi ngoài là , mắng bà làm gì?”
Nói xong ca ca cầm chổi bắt đầu đuổi , vung chổi quét Chu đại nương và bà mối liên tục lùi .
Chu đại nương tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên.
Bà chống nạnh nhảy chân sáo, định mở miệng mắng thì Chu Dịch vội vã chạy đến kéo về.
Nhìn thấy , Chu Dịch mặt đầy vẻ khổ sở, cố nặn một nụ còn khó coi hơn cả , há miệng, cuối cùng cũng câu nào.
Có một mẹ như , Chu Dịch cũng thật đáng thương.
Ta và ca ca để chuyện lòng, hiện tại, tìm hung thủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Đợi đến khi trong nhà yên tĩnh, và ca ca mới thả Vương Liên Hoa khỏi ô.
Nàng chết oan, mấy ngày nay oán khí càng ngày càng ngưng tụ, trông càng đáng sợ hơn.
Hai một quỷ chúng bàn bạc cẩn thận cả buổi trời, mãi đến khi trời tối đen mới sắp xếp xong mọi chuyện.
Trong nhà tối om, để dụ đó đến, chúng đã tắt đèn từ sớm.
Ta ghế yên, sợ đó tối nay đến.
Nếu đó đến, đến ngày mai, ca ca sẽ còn cách nào lật vụ án.
Ta ngừng kéo ngón tay của , bao giờ thấy thời gian trôi qua khó chịu đến .
“Ầm~”
Đến !
Ta và ca ca chạy vội ngoài, quả nhiên trong sân một đàn ông mặc đồ đen nhảy .
Hắn đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái, rõ mặt nhưng thân hình cao lớn, động tác nhanh nhẹn, đúng là kẻ phóng hỏa đêm đó!