Vực Sâu Phản Chiếu - Chương 3
09
Tống Nghiễn đổ bệnh.
Cậu còn dùng ngôn ngữ ký hiệu, cũng thèm nhắn tin nữa.
Cả ngày chỉ biết thẫn thờ hoặc tức giận vô cớ.
Mỗi khi khuyên báo cảnh sát lập án, trừng mắt đầy hằn học.
Điên cuồng đập phá mọi thứ thể phá.
Đến khi bình tĩnh , bắt đầu nhặt nhạnh từng mảnh vỡ, cố gắng ghép chúng với .
Dù bàn tay mảnh vỡ cứa đến bật máu, vẫn lắp ráp chúng về nguyên dạng ban đầu.
Như thể… đang cố chắp vá lòng tự tôn đã nghiền nát.
Tôi lặp lặp việc dọn dẹp tàn cuộc, giúp băng bó vết thương.
Không chút phiền hà.
“A Nghiễn, hãy mạnh mẽ lên, đừng tự nhốt ngõ cụt. Em từng hứa với chị, chúng sẽ kết hôn.”
Không biết câu nào chạm vết thương của , mà đột nhiên nổi điên, lao đầu tường.
Máu đỏ tươi chảy xuống.
Tôi ôm chặt lấy , vuốt ve vành tai , tựa trán trán .
Ánh mắt kiên định, như đang thề nguyện một lời hứa bao giờ phản bội.
“Ngoan nào, đừng sợ. Dù cả thế giới bỏ rơi em, chị cũng sẽ mãi cứu rỗi em. Dù ngàn lần, vạn lần, chị cũng tiếc.”
10
Giấu đầu lòi đuôi, chuyện gì cũng phát hiện.
Bố mẹ Tống Nghiễn thể liên lạc với con trai suốt một thời gian dài, cuối cùng đành tìm đến tận nơi.
Vừa thấy con trai gầy gò như bộ xương khô, mẹ Tống hoảng hốt đến mức móc vội thuốc trợ tim trong túi xách.
Bố Tống nhíu mày, dù phản ứng quá dữ dội nhưng đôi tay run rẩy tố cáo nội tâm ông.
“Xin bác trai, bác gái, tất cả là của cháu. Cháu đã chăm sóc A Nghiễn thật .”
Tôi cúi đầu, giọng nghẹn ngào, tỏ yếu thế đến mức thể thấp hơn.
Gân xanh trán bố Tống giật liên hồi, ông cố nén cảm xúc, hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ?”
Rồi nghiêm giọng bổ sung:
“Cô gái, dù cô một cuộc sống giàu sang tột đỉnh, thì hết cũng mạng để hưởng mới .”
Ồ, đang đe dọa ?
Tôi thật xem rốt cuộc ai mới là kẻ mạng sống dài hơn.
Tôi khó xử Tống Nghiễn, bố mẹ , giọng đầy vẻ bất lực:
“A Nghiễn, chị…”
“Choang!”
Một chiếc bình hoa đột nhiên ném xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Tống Nghiễn nổi điên, điên cuồng đập phá mọi thứ trong tầm tay, ngay mặt bố mẹ .
Tôi thầm trong lòng.
Vị thái tử cao cao tại thượng, kẻ luôn quen khác bằng nửa con mắt, thích chơi đùa lòng .
Lại những kẻ thấp hèn hơn đánh gục, để từng chút một đánh mất sự kiêu hãnh.
Chỉ thể trút giận lên thân cận nhất, giống như một con sư tử bất lực, chỉ biết gầm rú điên cuồng.
Bên ngoài thì dữ dội, nhưng thực chất yếu đuối đến đáng thương.
Hôm , bố mẹ Tống Nghiễn đuổi thẳng khỏi nhà, tình cảnh vô cùng khó coi.
Còn , vẫn đóng tròn vai thiên thần của .
Không bận tâm đến ánh mắt gào thét của họ, ôm chặt lấy Tống Nghiễn từ phía , cố gắng kiềm chế cơn điên loạn của , giọng dịu dàng dỗ dành:
“A Nghiễn, , mọi thứ sẽ qua, tất cả sẽ thôi. Đừng sợ, chị luôn ở đây.”
“A Nghiễn, em chảy máu , nhiều máu… Chị xin em, đừng tự giày vò nữa, chị chỉ cần em bình an vô sự thôi.”
Bố mẹ Tống Nghiễn đương nhiên chịu dừng .
Dù rõ ngọn ngành, họ cũng đoán thể trực tiếp tìm Tống Nghiễn.
Vậy nên, khi tan làm, của họ chặn , yêu cầu đến nhà chính một chuyến.
Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, từng tia sáng phản chiếu xuống sàn nhà, lấp lánh chói mắt.
“Cô Hứa, tốn thời gian lòng vòng. Cô , rốt cuộc Tống Nghiễn đã gặp chuyện gì? Chuyện , liên quan đến cô ?”
Mẹ Tống liếc đầy khinh thường, kéo chặt chiếc áo khoác lông .
Giọng điệu mang theo sự áp đặt của kẻ bề .
“Bác gái, cháu , mà là… cháu thể .”
Tôi căng thẳng vò chặt vạt áo, giọng run rẩy.
“Tôi hứa, chỉ cần cô , sẽ trách cô.”
Bà ngừng một chút, rút từ trong túi xách một tấm séc.
“Đây là một triệu, coi như phí mở miệng. Nếu đủ, thể thêm.”
Tôi che mặt, giả vờ nghẹn ngào nấc:
“Bác gái, xin bác cất tiền . Đây chuyện tiền bạc, mà là vấn đề liên quan đến bệnh tình của A Nghiễn. Cháu đã hứa với em sẽ giữ kín, cháu thể phá vỡ lời hứa của .”
Tôi đầy chân thành, để lộ bất cứ sơ hở nào.
Mẹ Tống tiếp tục thuyết phục, nhưng thấy quá kiên định, bà bắt đầu đổi chiến lược, dùng đến chiêu bài tình cảm.
“Hôm đó bố A Nghiễn mất bình tĩnh nên mới lỡ lời. Hoài Hoài, cô là một cô gái . Nhà chúng giống những gia tộc giàu khác, quá nhiều quy tắc. Chỉ cần A Nghiễn thích cô, dù gia cảnh thế nào chúng cũng chấp nhận. Hoài Hoài, thấy cô với nhà chúng duyên, chúng sẽ thường xuyên gặp mặt. Coi như nhà ? Chuyện trong nhà thì cần phân biệt, đúng ? Nói gì đến phản bội chứ? Đứa ngốc, chúng đều vì A Nghiễn thôi, ?”
Tôi khẽ lau nước mắt, ngẩng lên, ánh mắt dao động đầy do dự.
trong lòng đang lặng lẽ đánh giá phụ nữ .
Thấy vẻ mềm lòng, bà tiếp tục những lời .
Dưới lớp đường mật bọc khéo léo, giả vờ thất bại.
Tôi ghé sát tai bà , nhẹ nhàng thì thầm:
“Bác gái, chuyện là như thế …”
Sau khi xong, phụ nữ chăm sóc kỹ càng như thiếu nữ lập tức ngất xỉu.
“Phu nhân ngất ! Mau gọi bác sĩ!”
Tiếng hét thất thanh của quản gia vang vọng khắp biệt thự.
Bố mẹ của Tống Nghiễn luôn quan tâm đến con trai, làm thể để ý đến tình trạng tinh thần của ?
Giờ hối hận cũng vô ích, điều quan trọng nhất là chữa trị bệnh tâm lý cho Tống Nghiễn.
Huống hồ, là thừa kế duy nhất.
Bao năm vất vả gây dựng cơ nghiệp, thể để rơi tay kẻ khác?
Một chút mùi máu tanh đã đủ thu hút vô số kẻ săn mồi.
Tống gia tuyên bố với bên ngoài rằng Tống Nghiễn nước ngoài du học, nhưng thực tế đưa viện điều dưỡng thuộc sở hữu của gia đình.
Bọn họ đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của Tống Nghiễn.
Người vẫn , càng cao, ngã càng đau.
Tống Nghiễn ở trong viện vẫn hợp tác, quá trình điều trị chẳng tiến triển gì.
Cậu ngây thơ nghĩ rằng bí mật đó chỉ và biết.
Có lẽ vì chúng chia sẻ cùng một bí mật, so với khác, đối xử với hơn nhiều.
Ít nhất, lời , vẫn còn chịu .
Không quá lời khi rằng, so với cha mẹ ruột đã yêu thương nuôi nấng suốt bao năm, Tống Nghiễn còn dựa dẫm hơn.
Bố mẹ từng thử ép tránh xa , nhưng kết quả là càng phát điên hơn.
Bước tính toán ban đầu đành nuốt ngược bụng.
11
“A Nghiễn, hôm nay ngoan ngoãn uống thuốc theo lời bác sĩ ?”
“A Nghiễn của chúng , dù gầy vẫn trai lắm, biết làm đây? Chị càng thích A Nghiễn hơn .”
“A Nghiễn, hôm nay chị gặp một đàn ông kỳ lạ, hỏi chị A Nghiễn ở , còn tiết lộ bí mật vì A Nghiễn tiếp cận chị…”
Chưa kịp hết câu, Tống Nghiễn đã siết chặt lấy tay , trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Giống như một đứa trẻ sợ mất món đồ quý giá của .
“Sao ? Tay A Nghiễn run đến thế? Có chỗ nào khỏe ?”
Tống Nghiễn liên tục lắc đầu, nhưng lực nắm tay hề giảm.
Một lúc lâu , khàn giọng thốt câu đầu tiên ngần thời gian: “Chị, đừng tin .”
Giọng khàn đặc, chẳng còn chút gì của sự kinh diễm trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó.
Tôi giả vờ xúc động vì chịu mở lời, định tìm bác sĩ.
Tống Nghiễn chịu buông tay, cố chấp đòi cho một câu trả lời.
Tôi đáp ứng mong của , đưa tay nâng khuôn mặt lên, chậm rãi quan sát mỉm :
“Ngốc quá, ai thân ai sơ, chẳng lẽ chị phân biệt ? Chị đã hứa sẽ luôn tin A Nghiễn, A Nghiễn cũng tin chị, rằng chị sẽ mãi về phía A Nghiễn.”
Hừ.
Giờ cũng biết lo sợ mất mát ?
Từ đầu chỉ cần ngoan ngoãn làm một con chó nhỏ, chẳng đã chẳng chuyện gì xảy ư?
Nhất định ngốc nghếch lao đầu vũng máu mới chịu đầu .
12
Bố mẹ Tống Nghiễn thấy chịu nghỉ việc để tâm chăm sóc con trai họ.
Vì lợi ích cá nhân, họ sắp xếp cho làm trong Tống thị.
Về chuyện từ bỏ công việc, đưa một lời giải thích hảo:
“Bác trai bác gái, cháu sống một cuộc đời tầm hạn hẹp, cháu hy vọng thể trở thành một tấm gương cho A Nghiễn, ngừng học hỏi từ xã hội, tích lũy năng lượng tích cực, để truyền động lực cho em .”
Thời gian trôi qua, dần vững trong Tống thị, nhờ năng lực xuất sắc và khả năng đàm phán điêu luyện, thăng chức lên trưởng nhóm dự án của bộ phận thị trường.
Còn Tống Nghiễn, sự chăm sóc từng ngày của , cũng dần thoát khỏi bóng tối.
Cậu dường như đã thấu tất cả.
Thấy — duy nhất mà thể so sánh—vẫn sống , cũng bắt đầu chấp nhận hiện thực.
Về việc bỏ chạy đêm hôm đó, nhắc đến, cũng chẳng hỏi đã trải qua chuyện gì.
Đương nhiên, cũng chẳng hé một lời.
Thế là, cũng chẳng thể gì với bố mẹ .
Dù thì, mặt họ, vẫn đang giúp tô vẽ hình tượng đẽ.
Vô tình che đậy luôn những suy tính trong lòng cả hai.
nhận còn thích những tiếp xúc thân mật với nữa.
Trong tiềm thức, thấy đã “dơ bẩn”.
Dù chính cũng chẳng còn sạch sẽ, nhưng vẫn xứng với .
Nội tâm giằng xé, một mặt cảm thấy với , mặt khác nỡ từ bỏ sự quan tâm dành cho .
Để xua sự mâu thuẫn , bắt đầu “ngựa quen đường cũ”.
Lại lên mạng tán tỉnh gái gú.
Cậu nghĩ làm sẽ biết gì, nhưng thực , đã động tay điện thoại của từ lâu.
Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.
Cậu kinh ngạc phát hiện, ngoài chuyện bất ngờ xảy đêm đó, tất cả vẫn như cũ.
Cậu vẫn là vị “thái tử gia” đời ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, nghĩ cuộc đời quá đơn giản.
Cũng đánh giá quá đơn thuần.
Muốn thuần phục một con chó dữ, chỉ cần đánh một bạt tai cho vài viên kẹo là xong.
Phải để nó thấy hy vọng khi đang bò lên từ vực sâu, giẫm nát nó một lần nữa.
Dập nát nó.
Khiến nó thấu hiểu sự bất lực số phận.
Làm vài lần như , nó mới thực sự ngoan ngoãn.
Chấp nhận chủ nhân.