Xà Nhân - Chương 2
Tôi trả lời trực tiếp, dù mọi chuyện ở kiếp vẫn còn rõ mồn một mắt.
Kiếp thể đưa bất kỳ lời khuyên nào cho nó nữa.
Nó cau mày, suy nghĩ một lúc :
“Em thực sự sống sung sướng, cũng mệt mỏi như nhưng em cũng sờ mó mỗi ngày. Cảm giác thật khó chịu.”
Nói , mặt nó đột nhiên xuất hiện vẻ oán trách:
“Chị, hôm nay tại chị giúp em? Để em vu khống, chế giễu như ? Em em trai chị ? Mẹ chị bảo vệ em mới đúng.”
Tôi lạnh lùng nó, đột nhiên lạnh một tiếng.
Quả nhiên chó thể bỏ thói ăn cứt.
Tôi còn tưởng rằng nó như là đã ngoan ngoãn , ngờ vẫn vô tâm như kiếp .
Tôi nhanh chóng thu nụ : “Mẹ làm chắc chắn là vì cho em, em đừng nghĩ nhiều. Hôm nay chị giúp em, chẳng là vì mẹ quá mạnh mẽ .”
“Chị ở bên cạnh còn chen lời.”
“Mẹ bảo vệ em như , lẽ nào còn thể hại em ?”
Trong mắt lộ vẻ ghen tị giả tạo:
“Huống hồ em là nam, chị là nữ, chị nhiều yêu mến như em cũng , chỉ thể dựa chính .”
“Em nhất định cố gắng lên! Sau gả cho giàu , cả nhà chúng cũng thể theo em mà phất lên.”
Nó do dự :
“Em tuy gả cho giàu nhưng cũng đánh, tại chị nhắc em từ chối khác thì sẽ đánh?”
“Nếu chị với em sớm hơn, lẽ sẽ xảy chuyện hôm nay. Chị cố ý ?”
Nó , mặt dần dần hiện lên vẻ oán độc.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nó:
“Tuy chị lớn hơn em vài tuổi nhưng cũng chỉ là một học sinh, đối với những chuyện cũng hiểu rõ. Những chuyện mẹ hẳn là hiểu rõ hơn, em hỏi mẹ?”
Khuôn mặt nhỏ của nó lập tức nhăn :
“Chị cũng đúng nhưng em…”
Trong mắt nó đầy vẻ giằng xé nhưng chỉ thấy buồn .
Từ Tử An luôn như , đối với cuộc sống mà nó thì trăm phương ngàn kế theo đuổi.
Kiếp theo lời khuyên của , nó đã sống một cuộc sống bình thường của thường.
nó khao khát cuộc sống giàu bao nuôi.
Bây giờ kiếp nó như ý nguyện từng bước lên con đường tất cả nữ xà nhân trong tộc để mắt tới.
Nó bắt đầu tự nhiên.
Ngay lúc , cửa phòng mở .
Mẹ với vẻ mặt u ám xuất hiện ở cửa.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên mặt bà, mang theo vẻ dữ tợn đáng sợ.
Hai hàng lông mày bà cau đầy hung dữ, lôi em trai ngoài, cảnh giác : “Mày đã gì với em trai mày?”
Tôi hề sợ sắc mặt bà, nhàn nhạt :
“Không gì cả, chỉ là hôm nay em trai dọa sợ, đến tìm con an ủi, con bảo nó đừng sợ, mẹ bảo vệ nó .”
Sắc mặt Từ Phượng Lâm lúc mới khá hơn nhiều.
Bà kéo em trai ngoài, đồng thời cũng quên cảnh cáo liếc một cái: “Em trai mày là hy vọng của cả nhà chúng , mày đừng dạy hư nó! Tránh xa em trai mày !”
Tuy đã sớm đoán sự thiên vị của bà nhưng khi những lời , lòng vẫn đau nhói.
nỗi đau chỉ thoáng qua, nhanh đến nỗi thậm chí kịp nắm bắt.
Tuy biết tại bà tràn đầy ác ý với nhưng điều đó còn quan trọng nữa.
Bởi vì bây giờ đã còn là đứa trẻ sẽ đau lòng vì sự thiên vị của mẹ nữa .
Tôi gật đầu, bóng hai họ biến mất mặt .
Ngay đó, ngoài cửa truyền đến giọng nghiêm nghị của mẹ: “Mẹ cho con biết, cả đời của mẹ, tất cả hy vọng đều đặt lên con, con nhất định làm mẹ thất vọng.”
“Con xem hôm nay tuy con đánh nhưng con đã kiếm tiền sinh hoạt nửa năm cho cả nhà chúng !”
“Đây chính là chỗ con hơn chị con, đến bây giờ nó vẫn chỉ thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân, còn thể giúp đỡ con.”
“Sau mẹ sẽ chọn cho con một số quần áo thể thể hiện sức hấp dẫn của con hơn.
Con ăn mặc thật ngoài, đảm bảo mọi ánh mắt đều đổ dồn con, làm mẹ mất mặt, rõ !”
“Chỉ cần con lời mẹ, chúng sẽ tiền tiêu hết, lúc đó con mua gì thì mua! Còn thể ở nhà to!”
Giọng của em trai chút đắc ý: “Thật ! Vậy thì nhất định con sẽ lời!”
Nghe thấy tiếng trò chuyện quen thuộc của hai ngoài cửa, lạnh một tiếng.
Hai cần tay, tự họ sẽ rơi xuống địa ngục.
Bởi vì dục vọng của tộc xà nhân là vô tận.
Thời gian trôi qua nhanh.
Vài năm , về nhà nghỉ, mấy phụ nữ đang ôm em trai trong lòng, sờ mó khắp nó.
Em trai những phản kháng, ngược còn thoải mái dựa lòng họ, hưởng thụ sự cưng chiều của họ.
Khi thấy , nó đắc ý vẫy tay với .
“Đây là chị phế vật của !”
Tôi nó, nó hì hì tới.
Bây giờ nó đã mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo hở hang quá mức.
Những bên cạnh nó phần lớn đều hai mươi, ba mươi tuổi, khi Từ Tử An, đầy vẻ cưng chiều trêu chọc.
Giống như đang một vật lạ.
Từ Tử An hề biết, thậm chí còn đắc ý vì điều đó.
“Phế vật, chị từ trường học về ?”
Nó với ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Đây chính là kết quả mà Từ Phượng Lâm giáo dục trong mười mấy năm qua.
Thời đại học, đã dọn khỏi nhà, ở trong ký túc xá.
Bấy nhiêu năm nay, hầu như liên lạc gì với gia đình.
Tự nhiên họ cũng biết hiện tại sống thế nào.
Từ Phượng Lâm vẫn luôn hạ thấp, bôi nhọ mặt Từ Tử An.
Bà nó mới là thực sự tiền đồ, tương lai dựa sự cưng chiều của nhiều như , đã thể trở thành nam xà nhân đầu tiên thành công của tộc xà nhân.
Không giống như , chỉ thể dựa bản thân phấn đấu học hành để thay đổi vận mệnh.
Bà vô tâm vô phế, bấy nhiêu năm nay vẫn liên lạc với gia đình, là một đứa súc sinh.
Bảo Từ Tử An kiếm nhiều tiền, nhất định mềm lòng với .
Tất cả những điều đều ý .
Bởi vì thấy bọn họ tự chuốc lấy diệt vong.
Bởi vì đám đã thể chờ đợi thêm nữa, đợi đến ngày Từ Tử An trưởng thành, chính là lúc cơn ác mộng thực sự của nó bắt đầu.
Từ Tử An gì, chút vô vị mà nhếch mép.
Ném bài tập trong tay xuống mặt :
“Giá trị lớn nhất của đồ phế vật như chị chính là bài tập cho , , tối nay còn hẹn hò, nhớ làm xong đưa cho .”
Nhìn Từ Tử An mọi vây quanh rời .
Trong mắt tràn đầy vẻ chế giễu.
Còn tưởng là miếng mồi ngon lắm .
Chưa cửa nhà đã thấy giọng đắc ý của Từ Phượng Lâm.
“Đó là đương nhiên, con trai nhà chúng xứng đáng những phụ nữ nhất thế gian cưng chiều.”
“Chỉ bằng đám tôm tép nhãi nhép , cũng cưới con trai nhà chúng ? Đẹp mặt lắm!”
“Nếu bấy nhiêu năm nay bọn họ đối xử với Tử An thì bọn họ đừng hòng đụng đến một sợi lông của Tử An!”
Những xung quanh vẫn đang nịnh nọt bà.
“ đúng , chị Từ đúng là đã sinh một đứa con trai , bấy nhiêu năm nay con trai chị tiêu một xu của gia đình?”
“Không chỉ , chỉ bằng khuôn mặt của Tử An, nhà nào cưới về cũng là chuyện !”
Sau đó bên trong truyền đến tiếng khúc khích.
Từ Phượng Lâm cũng theo, vẻ chế giễu trong giọng của đám .
Ngay lúc , bước .
Người mẹ vốn tươi như hoa khi thấy , nụ mặt lập tức biến mất.
Có chút lạnh nhạt :
“Mày về làm gì?”
Tôi thẳng trong:
“Con chút đồ để quên, về lấy.”
Bà lập tức cảnh giác chằm chằm :
“Tao cho mày biết, những thứ giá trị trong nhà đều là của em trai mày, mày đừng hòng lấy một xu.”
Tôi chế giễu bà:
“Mẹ yên tâm, nhà cầu xin , cũng về.”
Bà lập tức lạnh một tiếng:
“Tốt nhất là như ! Bằng Tử An lấy giàu , tao còn sợ mày như hồn ma tan bám theo.”
Tôi chế giễu bà.
Đem các loại giấy tờ để quên bỏ túi, rời .
Đi đến cửa lớn.
Tôi dừng bước, đầu, hỏi câu nghi vấn của hai kiếp :
“Mẹ, tại mẹ ác cảm lớn như với con, chẳng lẽ con là con của mẹ ?”