Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện - Chương 2
7
Sáng hôm , nhân lúc Tiết Dục học.
Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch gà con của .
Toán, văn, tiếng , nhạc, cái gì cũng sắp xếp hết.
Tìm gia sư giỏi nhất, học sách khó nhất.
Tôi vốn tưởng Tiết Dục tan học về biết chuyện sẽ cảm thấy trời sụp đất.
Không ngờ nó thích nghi .
Đặc biệt là học chữ chăm chỉ.
Vài ngày , nó thấy ngang qua phòng sách, liền thò đầu , to: “Ngày xửa ngày xưa, một bà hoàng hậu bên cửa sổ mở, đang thêu thùa cho cô con gái tên là Cổ Thập.”
Đọc xong còn đầy vẻ mong đợi .
Để khích lệ nó, quyết định thưởng cho nó mỗi tối kể chuyện dỗ ngủ.
8
Nửa tháng , kế hoạch bà mẹ kế độc ác vẫn tiến triển mới.
Tôi đuổi tiết Dục về phòng nó.
Rồi trốn trong chăn, lén lút mở truyện Cô bé Lọ Lem , tìm cảm hứng từ trong đó.
Không ngờ sách hai trang, đã ngủ mất.
Lần nữa tỉnh , đệm giường rung lên hai cái, bên giường lõm xuống một chỗ.
Trong bóng tối, rõ, chỉ nghĩ là Tiết Dục lén chạy sang.
Vô thức đưa tay đắp chăn cho nó.
chạm là một lồng ngực rắn chắc.
Tôi ngẩn một giây, hoảng sợ bật đèn bàn, tiếng hét lập tức thoát khỏi cổ họng.
“Chết tiệt, là ai ?!”
Gương mặt trai mắt vài phần giống Tiết Dục.
Nghe , nhướng mày.
“Nếu nhớ nhầm thì là chồng em.”
“Chồng? Tiết Thừa Lễ?”
Ôi trời, suýt nữa thì quên mất .
“Ừm, cũng , ít nhất thì em còn nhớ tên .”
Tôi ngượng ngùng giải thích với kim chủ rằng ngủ mơ mơ màng màng.
Lúc , bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp.
Tôi kịp lên tiếng, đã vội vàng ấn tay nắm cửa.
Chỉ thấy Tiết Dục đang ôm con búp bê A Bối Bối của nó, chân trần ở cửa.
Thấy Tiết Thừa Lễ, nó ngơ ngác gọi một tiếng bố.
Rồi đến mặt , bàn tay nhỏ đặt lên đầu .
“Mẹ ? Có gặp ác mộng ?”
Tôi nghĩ đến Tiết Thừa Lễ đang ở bên cạnh, thể để lộ bản chất bà mẹ kế.
Nên nhẹ nhàng an ủi Tiết Dục, giục nó về ngủ.
Không ngờ bé con Tiết Dục gật đầu nhưng trực tiếp vòng sang bên giường.
Nhìn bố nó, chút tủi thân : “Đây là chỗ của con.”
Tôi:…
Tiết Thừa Lễ nghiêm túc : “Đây là chỗ của bố.”
“Trước khi bố về, con vẫn luôn ngủ ở đây.”
“Đó là tạm thời cho con mượn, bây giờ con nên về phòng ngủ.”
Tiết Dục mím môi gì, lặng lẽ đưa con búp bê A Bối Bối cho , rằng ôm nó sẽ gặp ác mộng.
Xem Tiết Thừa Lễ là một bố nghiêm khắc chuẩn mực, nuôi con nhưng chiều con.
Bởi trong nguyên tác, Tiết Dục ngược đãi tám năm mới phát hiện .
Nhìn thấy Tiết Dục sắp , vội vàng.
Tôi vội bế nó lên, đặt giữa giường.
“Con ngoan, tối nay ngủ cùng bố mẹ nhé.”
Tiết Dục , bố nó, chút mơ hồ.
Tôi lập tức làm nũng: “Chồng ơi~”
Gọi một tiếng chồng, còn hơn là ngủ chung giường với lạ.
Tiết Thừa Lễ cả cứng đờ, ừ một tiếng, xuống.
Chỉ biết vì vành tai đỏ bừng.
9
Có lẽ là công ty dần quỹ đạo.
Lần Tiết Thừa Lễ ở nhà lâu hơn hẳn.
Trên bàn ăn, hỏi Tiết Dục dạo thế nào.
Tôi Tiết Dục nở một nụ cảnh cáo tiêu chuẩn, hung dữ trừng mắt nó.
Quả nhiên, nó mím chặt miệng , dạo sống vui vẻ.
Gần đây nó nhiệt miệng chảy máu cam, còn đặc biệt bảo giúp việc mỗi ngày chuẩn nước khổ qua cho nó, quả nhiên uống hai ngày là khỏi.
Nó còn mỗi ngày đích thân đón nó tan học, mua quần áo cho nó, đuổi những đứa trẻ bắt nạt nó, còn mời gia sư dạy nó bù những bài học đã bỏ lỡ.
Mẹ ruột cũng tỉ mỉ bằng .
Nghe đến mức sắp cảm động .
Trẻ con đúng là biết bịa chuyện.
Tiết Thừa Lễ cũng vẻ hài lòng, lập tức chuyển cho năm trăm vạn, bảo thích gì thì mua nhiều .
Vui đến mức tại chỗ chào theo kiểu quân đội, hét to ba tiếng cảm ơn kim chủ.
Những ngày đó, tận tâm đóng vai mẹ hiền.
Cho đến khi Tiết Thừa Lễ bay nước ngoài, quản lý công ty chi nhánh.
Tôi đầu Tiết Dục đang lễ phép tạm biệt ở cửa, phát tiếng khặc khặc.
Cậu bé, ngày tháng của kết thúc .
Tôi là bà mẹ kế hệ thống chỉ định.
Phải ghi nhớ mục tiêu ban đầu, quên sứ mệnh.
Tối hôm đó, đã thực hành tiết Dục nguồn cảm hứng mà từ truyện Cô bé Lọ Lem.
Tôi chỉ bát đũa nó đã dùng: “Con, rửa sạch những thứ .”
Tiết Dục ồ một tiếng, ngoan ngoãn bưng bát nhỏ đến bồn rửa.
Vừa rửa hỏi : “Như thế ? Có cần thêm cái ? Rửa sạch ?”
Có chút giống như chơi đồ hàng, vui vẻ.
Tôi hừ một tiếng, chỉ đạo nó, tàn nhẫn tuyên bố.
Sau chỉ bát đũa ăn cơm của nó tự rửa.
Mà cả tất và quần lót của nó, đều tự giặt.
Nhất định để nó trở thành Lọ Lem thời đại mới.
10
Cuối tuần, tìm một huấn luyện viên thể hình đến huấn luyện Tiết Dục chạy bộ.
Về mặt tra tấn tinh thần, thực sự đã hết sức .
Chỉ thể nghĩ cách tra tấn thể xác nó.
Vì Tiết Dục với huấn luyện viên ở phía chạy đến mệt chết mệt sống, phía thong thả tản bộ.
Khi chạy đến vòng thứ hai, trong bụi cây đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu yếu ớt.
Tôi vạch xem, là một con mèo thân trắng như tuyết.
Toàn thân bẩn thỉu, ngay cả cũng vững.
Lúc , Tiết Dục thở hổn hển chạy đến: “Là mèo con, nó ở đây một , mẹ nó ?”
“Có thể là việc ngoài .”
Tiết Dục gật đầu, gì nhưng bộ quá trình huấn luyện tiếp theo đều mất tập trung.
Cho đến khi trời tối dần, chúng về nhà.
Tiết Dục con mèo vẫn còn ở nguyên chỗ cũ: “Mẹ nó vẫn về ?”
Nhìn bộ lông của con mèo, tám phần là bỏ rơi .
Tôi gì nhưng Tiết Dục dường như đã hiểu.
Nó tới, bế con mèo lòng, ánh mắt mang theo vài phần cầu xin .
“Chúng nuôi nó .”
Để giữ vững hình tượng bà mẹ kế độc ác, lúc nên ném con mèo trong lòng nó ngoài.
Rồi mắng nó làm bẩn quần áo.
hai đôi mắt tròn xoe cùng , thực sự khiến mềm lòng.
Chỉ lần thôi.
Tôi nghĩ như .
Sau đó sang siêu thị bên cạnh xin một cái thùng giấy.
11
Trên đường về, Tiết Dục hiếm khi chủ động nắm tay .
Tay nó nhỏ, chỉ nắm ba ngón tay của .
Tôi cúi đầu xuống, đứa trẻ luôn vẻ mặt nhàn nhạt mà lấy lòng.
Tôi tưởng nó vì chuyện con mèo mà bày tỏ lòng cảm ơn, ngờ khi cửa, nó nhỏ giọng bên tai một câu: “Con sẽ ngoan.”
Con sẽ ngoan.
Vì , đừng giống như mẹ của con mèo, đừng bỏ rơi con.
Hốc mắt nóng lên, mũi cay.
bà mẹ kế độc ác tuyệt đối để lộ vẻ yếu đuối.
Tôi thản nhiên véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Tiết Dục, hung dữ : “Sau con chịu trách nhiệm xúc phân, mẹ chịu trách nhiệm vuốt ve mèo!”
Con mèo đặt tên là Bạch Tuyết.
Tiết Dục , mặc dù Bạch Tuyết chỉ một bà mẹ kế là nó nhưng nó sẽ chăm sóc nó thật .
Sau đó ngày hôm , đã thấy Tiết Dục hỏi giúp việc.
Nhếch mông nhỏ, loay hoay cho mèo con bú sữa, xúc phân.
12
Cuộc sống trôi qua nhanh chậm.
Tiết Thừa Lễ thỉnh thoảng về nhà, sẽ mang quà cho với Tiết Dục.
Ngoài việc mười ngày nửa tháng gặp thì thực cũng tệ.
Không biết những bà vợ nhà giàu khác cảm thấy trống rỗng vì chồng về nhà .
Dù thì cuộc sống , thấy sướng phát điên.
Hôm nay, đang ở phòng khách xem phim ngắn cẩu huyết về giới nhà giàu.
Tiết Dục đột nhiên chạy đến mặt .
“Hai ngày nữa trường mẫu giáo tổ chức hội thao gia đình, mẹ thể tham gia .”
Tôi nhướng mày.
Tiểu Tiết Dục lập tức : “Con bóc bưởi cho mẹ, tối kể chuyện cho mẹ .”
Như sợ đồng ý, nó cắn môi, thêm một điều kiện, nguyện ý tiếp tục thử đồ cùng .
Tôi gãi đầu.
Có loại cảm giác nhất thời phân biệt ai mới là trẻ con.
Dù ở nhà cũng rảnh rỗi buồn chán, đồng ý.
Tiết Dục reo lên một tiếng nhỏ, bóng lưng nó nhảy nhót, luôn cảm thấy đứa trẻ so với lần đầu gặp đã hoạt bát hơn nhiều.
13
Đến ngày hội thao gia đình, cố tình dậy sớm.
Búi tóc lên, thay đồ thể thao.
Cô giáo thấy thì ngẩn .
“Cô là phụ của Tiết Dục ? Lần đến hình như cô nhỉ.”
Tôi cũng ngẩn , cúi đầu Tiết Dục.
Nó mím môi: “Lần đến là cô giúp việc ạ…”
Thì là .
Chẳng trách đám nhóc mẹ của Tiết Dục là giúp việc.
Bình thường nhà ai để giúp việc đến tham gia hoạt động trường học của con chứ.
Tôi ngượng ngùng giải thích với cô giáo một hồi, để thông tin liên lạc, rằng chuyện gì của Tiết Dục đều thể liên hệ với .
…
Lễ khai mạc hội thao là tiết mục nhảy tập thể của trường mẫu giáo.
Mỗi bạn nhỏ đều lên biểu diễn.
Tiết Dục ở hàng đầu.
Vừa nhảy ngừng về phía .
Khuôn mặt nhỏ đỏ như quả cà chua.
Tôi nhịn , bắt đầu cầm điện thoại chụp lia lịa.
Lúc , hệ thống lên tiếng.
Hệ thống: [Cô còn nhớ là bà mẹ kế độc ác ? Không quên mục tiêu, ghi nhớ sứ mệnh?]
Ái chà…
Tôi lập tức cãi: [Tao lưu những thứ đều là để làm nhục Tiết Dục, mày nghĩ xem, giữa thanh thiên bạch nhật, lúc nó thành công rực rỡ, màn hình lớn đột nhiên chiếu cảnh nó nhảy múa lắc mông hồi mẫu giáo thì làm mà là thân bại danh liệt chứ.]
Tôi thấy rõ ràng hệ thống chút bất lực.
may là nó truy cứu.