Yến Quy Trường Ninh - Chương 3
12
Ta kinh hãi một phen, bắt buộc ở cung tĩnh dưỡng.
Yến Quy sợ buồn, liền chuyển bộ tấu chương đến tẩm cung để phê duyệt cùng .
Sau sự cố bắt cóc, mới nhận quá sơ suất khi yêu cầu rút hết trong cung. Từ đó, Yến Quy chỉ điều động cấm quân bảo vệ mà còn sắp xếp một số ảnh vệ bên cạnh .
Ta dở dở , với : “Bệ hạ, đây là biểu hiện của thê nô, sẽ khác chê đó.”
Không ngờ Yến Quy đáp: “Bị chê cũng hơn là mất nàng thêm một lần nữa.”
“Hửm?”
Khi , hiểu rõ ý .
Cho đến khi thăm Vũ Văn Nghiễn trong ngục.
Hắn giờ đây còn dáng vẻ oai phong của một vương gia ngày . Trong căn ngục ẩm ướt và tối tăm, tóc bù xù, y phục tù nhân lấm lem máu và bụi bẩn.
Ta ngoài, cai ngục nhắc nhở rằng nơi quá lạnh, nên ở lâu.
Ta cảm ơn , bảo đưa cho Vũ Văn Nghiễn một bữa ăn nóng.
Hắn dường như đã chịu đựng những tra tấn thể tưởng tượng nổi. Khi thấy , ánh mắt dại .
Một lúc , nâng bát lên, run rẩy uống một ngụm nước: “Là ngươi …”
Sau đó, lớn, tiếng vang vọng trong ngục, xong bật : “Hóa quốc sư đều là thật.”
“Cái gì?”
Đôi mắt đỏ ngầu, : “Ngươi mang long mạch, ai ngươi sẽ thiên hạ.”
Ta lạnh, lời thật nực . Sao biết trở thành miếng mồi thơm ngon như ?
“Trường Ninh, ngươi biết ? Ta và đều đến từ một thế giới xa. Ta thiên hạ, còn thì ngươi.
“Chính vì lời tiên tri đó, đã thử giữ ngươi bên , nhưng hề tác dụng. Cho đến khi Trà Trà xuất hiện, mọi kế hoạch của dường như trở nên thuận lợi. Vậy nên đá ngươi và giữ nàng .
“Ta ngờ… Thật ngờ. Ta cam lòng, Trường Ninh… Ta thua Yến Quy!
“Dựa cái gì? Dựa cái gì một kẻ suốt ngày chỉ biết nghĩ đến tình yêu thể làm chủ thiên hạ?”
Ta , lắng những lời thú nhận như kẻ điên, khẽ thở dài: “Ngươi lòng . Ngay cả bên cạnh cũng yêu, ngươi làm yêu dân chúng? Thiên hạ , ngươi gánh nổi.”
Yến Quy làm vua nhiều năm, dù đôi khi độc đoán, nhưng những chính sách của ít nhất cũng giảm bớt gánh nặng thuế má, trọng dụng hiền tài, để dân chúng an cư lạc nghiệp.
Thôi, sắp chết, cứ mặc .
Ta sai mang một bình rượu độc, lưng rời khỏi nơi u ám .
Khi đến cửa ngục, Kỷ Trà đã chờ ở đó từ lâu, nàng khẽ cúi chào .
Khuôn mặt tái nhợt của nàng dường như đã chút sắc hồng, nghi hoặc, định hỏi, nhưng cuối cùng : “Thôi .”
Nàng hiểu ý , liền giải thích: “Đứa trẻ là do tự bỏ. Để lầm tưởng rằng là thiên mệnh quý nữ, tất cả đều là kế hoạch của từ .”
Ta hỏi nàng: “Vậy ngươi làm tất cả những việc vì điều gì?”
Kỷ Trà mỉm , ánh mắt tựa như nai con, trả lời: “Người vu nữ, nhất thiết vì điều gì cả. Chúng đều tín ngưỡng của riêng .”
Nàng cúi đầu hành lễ nửa quỳ, như một vu nữ vẫn luôn giữ tín ngưỡng.
“Ta dự định du ngoạn khắp nơi. Trường Ninh, bất kể ngươi là nàng , xin hãy sống thật . Hữu duyên tái ngộ.”
“Hữu duyên tái ngộ.”
14
Từ ngày đó, thường xuyên mơ thấy cùng một .
Trong mơ, một thiếu niên đẩy chiếc xe lăn, xe là một cô gái chỉ thể cử động ngón tay.
Họ dừng bên một cây cầu đá.
Thiếu niên chỉ cảnh sắc phía xa, cúi đầu khẽ động viên: “Em mau khỏe , còn cùng em nhiều nơi.”
Một cuộn thẻ tre từ đùi trượt xuống, dù Yến Quy nhanh tay đỡ lấy, tiếng động vẫn làm tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của phóng đại mắt, khiến tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Ta mở rộng vòng tay, , chợt cảm giác mắt và thiếu niên trong mơ trùng khớp.
Ta mỉm mãn nguyện, : “Bệ hạ, ôm ~”
Hắn cúi xuống, bế lên, tẩm cung : “Được, ôm!”